Chỉ là mẹ là người thân duy nhất của cô ở trên đời này cả đời bà chưa được hưởng phúc ngày nào nay lại bỏ đi sớm như vậy, nên cô mới đau lòng như vậy.
Mạc Tử Hiên sau khi ra khỏi phòng bệnh trở về phòng rửa tay rửa mặt lại đến tiệm cháo mua một bát cháo mang đến cho Vũ Vi khi đến trước phòng bệnh nhìn qua khe cửa kép hờ hắn thấy Trác Nhất Phi một tay cầm khăn giấy lau nước mắt cho Vũ Vi, một cái tay nhẹ nhàng vỗ về an ủi cô, trước cửa sổ còn có một cô gái quay đưa lưng về phía anh đang đau lòng khóc….
Mạc Tử Hiên cúi đầu nhìn bát cháo trong tay sau đó cầm cháo xoay người rời đi giống như chưa từng đến.
Khóc đủ Vũ Vi cùng Trác Nhất Phi và Lạc Ngưng Nhi đi tới nhà xác, nhìn thi thể mẹ lần cuối cùng trước khi đi hỏa táng. Cô đem toàn bộ gia tài còn lại của mình mua ẹ một phần mộ để an táng.
Nửa tháng trôi qua nhưng Vũ Vi chưa thể vượt qua nổi mắt mác này. Trác Nhất Phi cùng Lạc Ngưng Nhi thay phiên ở bên cạnh cô.
“Vũ Vi, ăn cháo thôi” Trác Nhất Phi nấu xong cháo kêu Vũ Vi đến.
Vũ Vi nằm trên giường nhìn trần nhà trong đầu nhớ tới hình ảnh của mẹ nước mắt khống chế không được chảy xuống khuôn mặt.
Trác Nhất Phi kêu liên tiếp mấy lần, Vũ Vi cũng không có phản ứng, anh thật sâu thở dài quay trở lại phòng bếp đem cháo đã để ngụi bưng đến bên giường múc một muỗng cháo đút cho cô, dịu dàng nói “Vũ Vi, ngồi dậy ăn chút cháo, đây là lần đầu tiên mình nấu loại cháo rang, cậu ăn thử xem có ngon hay không?”
Vũ Vi chỉ nhàn nhạt nhìn Trác Nhất Phi một cái, sau đó quay đầu nhìn về nơi khác, lạnh lùng lên tiếng “Cậu bưng ra đi, mình không đói bụng.”
Trác Nhất Phi cũng không nổi giận chỉ mỉm cười nhìn cô “Đừng như vậy, cậu phải chiụ khó ăn chút gì đó, nếu không thân thể của cậu sẽ không chịu nổi.”
Vũ Vi ở trong lòng rất phiền muộn vươn tay hắc chén cháo trong tay Trác Nhất Phi “Mình nói rồi mình không ăn!”
Chén cháo bộp một tiếng rơi xuống đất, khắp người Trác Nhất Phi đều là cháo.
Vũ Vi ngây ngẩn cả người, Trác Nhất Phi cũng vậy.
Vẻ mặt cô áy náy nhìn Trác Nhất Phi, cô muốn mở miệng xin lỗi hắn, nhưng làm thế nào cũng không thể mở lời.
“Đồng Vũ Vi!” Mới vừa bước vào phòng Lạc Ngưng Nhi nhìn thấy một màn như vậy trong lòng tức giận không thôi cô đi tới trước cửa sổ hung hăng tát Vũ Vi một bạt tai “Đồng Vũ Vi, trên đời này không phải chỉ có mình cậu đáng thương, mất đi người thân không chỉ có một mình cậu. Bác gái chết, chúng mình cũng rất khổ sở, nhưng chúng ta còn phải sống tiếp không phải sao? Người đã chết rồi, chẳng lẽ cậu không thể vì sự quan tâm của mình và Trác Nhất Phi với cậu mà sống tốt hơn sao?”
“Ngưng Nhi, không nên tổn thương Vũ Vi. Trong lòng cô ấy đã rất khó chịu rồi.” Trác Nhất Phi ngăn Lạc Ngưng Nhi ở phía trước, không để cô ấy chỉ trích Vũ Vi.
Môi Lạc Ngưng Nhi mấp máy, nén nước mắt ra khỏi phòng ngủ.
Trác Nhất Phi xoay người đặt bàn tay lên trên mặt đang đỏ bừng của Vũ Vi “Ngưng Nhi cũng vì lo lắng cậu nên mới như vậy, cậu đừng trách cô ấy”
Nước mắt Vũ Vi không ngừng chảy xuống khuôn mặt, cô đưa tay ôm eo Trác Nhất Phi úp mặt vào bụng anh một lúc sau ngước đầu lên áy náy nhìn hắn “Thật xin lỗi, là mình không tốt,mình không nên có thái độ như vậy đối với hai người, là mình không tốt, ô ô ô.” Trác Nhất Phi đối với cô tốt như vậy, cô đã không cảm kich còn làm thương tổn hắn, rõ là….
“Không sao, cậu đừng bận tâm” Trác Nhất Phi nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Vũ Vi.
Sau khi khóc xong, Vũ Vi cảm giác mình tốt hơn nhiều, “Nhất Phi, cậu cứ đi làm đi, mình đã không sao rồi. Ngưng Nhi nói rất đúng,mình còn phải tiếp tục sống.”
Trác Nhất Phi lại thuận thế ngồi ở bên cạnh “Hôm nay mình muốn nghỉ ngơi.”