Vũ Vi vô cùng sợ hãi cô không ngừng chạy về phía mẹ vẩy tay, nước mắt chảy dài trên gương mặt, không ngừng cầu xin “Không muốn, con không muốn, mẹ đừng bỏ con… con xin mẹ, đừng bỏ con… đừng bỏ con lại một mình …”
Mạc Tử Hiên một tay bắt lấy hai tay đang quơ lung tung của Vũ Vi, tay còn lại ôm thân hình nhỏ nhắn của Vũ Vi vào trong ngực, dịu dàng an ủi “Em đừng sợ, em còn có anh, anh sẽ luôn bên cạnh em, bảo vệ em.”
Tâm tư đang hoảng hốt của Vũ Vi đột nhiên cảm thấy an toàn, tâm tình đang kich động dần dần bình tĩnh từ từ tiến vào mộng đẹp.
Cô không biết rằng khóe mắt của người đàn ông bên cạnh chậm rãi rơi nước mắt đau lòng.
Mạc Tử Hiên nhìn thấy bên khóe mắt Vũ Vi chậm rãi chảy xuống một giọt nước mắt óng ánh trong suốt, từ khóe mắt đến gò má rồi rơi xuống gối, giống như có hàng vạn cây kim đâm vào tim của hắn làm hắn đau lòng không thôi.
Tay hắn cầm hộp khăn giấy bên cạnh tủ giúp cô lau đi nước mắt, lúc này điện thoại của Vũ Vi vang lên.
Tiếng chuông điện thoại làm Mạc Tử Hiên giật mình, hắn nhìn thấy khăn giấy đang cầm trong tay không nhịn được tự cười mình, Mạc Tử Hiên lại vì Đồng Vũ Vi mà lau nước mắt?
Nhìn Vũ Vi hắn nắm chặt khăn giấy trong tay, đứng lên tìm điện thoại trong túi của cô.
Nhìn chầm chầm vào tên hiện trên màn hình, là Trác Nhất Phi.
Người đàn ông này hắn biết chính là người thường xuyên đi chung với cô. Trong lòng mơ hồ có chút khó chịu, nhưng rất nhanh bị anh che giấu đi.
Bấm nút nghe thản nhiên lên tiếng “A lô, Xin chào”
Trác Nhất Phi không nghĩ tới là giọng đàn ông nghe máy có chút sửng sốt,sau đó cẩn thận xác nhận lại “ Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của Đồng Vũ Vi không?”
“Phải, đây là điện thoại của Vũ Vi…. mẹ cô ấy vừa qua đời, cô ấy không chịu nổi đả kich nên té xỉu, hiện đang nằm ở bệnh viện” Mạc Tử Hiên lạnh giọng trả lời.
Bác gái qua đời? Tại sao lại như vậy?
Trác Nhất Phi nhất thời sửng sốt, rồi hỏi “Bệnh viện nào?”
” Bệnh viện XX….” Không đợi Mạc Tử Hiên dứt lời, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Mạc Tử Hiên nhìn điện thoại bị cắt, lại nhìn người đang ngủ mê man, sau đó đem khăn giấy cầm trong tay vứt đi.
Lúc này, nằm trên giường bệnh Vũ Vi vẫn nhíu chặt chân mày, giọng thiều thào “Nước, nước, nước….” Thanh âm của cô rất nhỏ, không chú tâm sẽ có ai nghe được cô đang nói gì không.
Mạc Tử Hiên để điện thoại bên cạnh nhìn hai cánh môi khô nức nẽ của cô, thở dài rồi xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Không bao lâu, anh bưng một ly nước nóng trở lại bên cạnh giường.
Anh để ly nước trên tủ giường bệnh định để cho nguội bớt. Nhưng Vũ Vi tựa hồ rất khát, thỉnh thoảng nhíu chặt mày, còn không ngừng kêu, “Nước, nước, nước….”
Mạc Tử Hiên bưng ly nước, muốn cho Vũ Vi uống…, nhưng là sợ sẽ làm bỏng cô bất đắc dĩ anh ngồi xuống bên cạnh để người đang ngủ mê man dựa vào trong ngực, rồi dùng cái muỗng múc từng muỗng nhẹ nhàng thổi cho đến nước nguội mới cho Vũ Vi uống…, lặp lại mấy lần, cho đến môi cô không còn khô nữa.