Trác Nhất Phi ôm lấy Vũ Vi không nỡ buông ra,vẻ mặt Vũ Vi không khỏi đỏ lên, cô không có thói quen cùng Trác Nhất Phi tiếp xúc thân mật như vậy, cô nhẹ nhàng tránh thoát cái ôm của Trác Nhất Phi, hướng hắn mỉm cười, “Ngày mai cậu còn đi công tác nên sớm một chút trở về đi.”
Trác Nhất Phi cúi đầu muốn hôn đôi má Vũ Vi, rời đi.
Vũ Vi cảm giác hơi thở ấm áp của Trác Nhất Phi rất gần, theo bản năng quay đầu né tránh nụ hôn Trác Nhất Phi.
Trác Nhất Phi hơi sững sờ một phen, sau đó nhịn không được cười lên một tiếng, Đồng Vũ Vi vẫn là đơn thuần như vậy, mà hắn lại thích sự đơn thần này của cô.
Cánh tay hắn ấm áp sủng nịch nhéo nhéo đôi má Vũ Vi, ôn nhu nói, “Tạm biệt.” Nói xong, hắn đi đến xe leo lên xe khởi động chạy đi, tốc độ chạy rất chậm, tựa như là không nỡ rời khỏi Vũ Vi.
Vũ Vi vẫn nhìn theo xe Trác Nhất Phi rời đi, mãi đến khi không thấy nữa, cô mới xoay người hướng nhà trọ đi đến.
“Đồng Vũ Vi.” Mạc Tử Hiên đi vài bước đến trước người Vũ Vi, ngăn trở cước bộ của cô.
Vũ Vi ngẩng đầu cực kỳ kinh ngạc nhìn Mạc Tử Hiên chặn trước người cô, vừa mới tại nhà hàng cô không có chú ý tới Mạc Tử Hiên, hiện tại vừa thấy, Mạc Tử Hiên toàn thân tây trang màu lam, áo sơmi trắng, làm tăng vẻ cao quý cùng tao nhã của hắn, rất tuấn tú. Trong tay của hắn lại cầm điếu thuốc, miệng nhẹ nhàng mà phun ra vòng khói tới, tựa như lưu manh. Mà trên thân thể hắn vẫn mang theo hơi thở lạnh lùng nhàn nhạt,làm cô không khỏi đánh giá Mạc Tử Hiên vài lần.
Thời điểm Vũ Vi đang đánh giá Mạc Tử Hiên, thì Mạc Tử Hiên cũng đang đánh giá cô, dáng dấp cô gái này rất cao, cô không phải là rất đẹp, nhiều lắm cũng được gọi là thanh tú, quần áo cô mộc mạc đơn giản, vừa thấy liền biết sinh trưởng trong một gia đình bình thường.Nhưng trên người cô mang một loại hơi thở làm người ta khó mà bỏ qua.
Hai người như vậy mặt đối mặt, không ai mở miệng nói chuyện.
Vũ Vi nhịn không được mở miệng hỏi Mạc Tử Hiên, “Anh làm sao lại tới nơi này?”
Mạc Tử Hiên hung hăng hít một hơi khói, sau đó đem tàn thuốc còn thừa ném sang một bên,đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Vũ Vi, môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng mà phun ra mấy chữ, “Chúng ta kết hôn đi.”
Trên mặt Mạc Tử Hiên treo một nụ cười thản nhiên mà nói, Vũ Vi cho rằng hắn đang nói đùa, nhưng vẻ mặt Mạc Tử Hiên lại nghiêm túc nhìn cô.
Cô biết, Mạc Tử Hiên nói thật.
Phốc!
Vũ Vi nhịn không được muốn hộc máu, cô không biết mình chọc tới sự chú ý nào của Mạc Tử Hiên, cư nhiên để cho Mạc Tử Hiên có ý nghĩ cùng cô kết hôn. Vẻ mặt cô nghiêm túc nhìn Mạc Tử Hiên, gằn từng chữ cực kỳ rõ ràng mở miệng đối hắn nói, ” Mạc Thiếu,nếu như anh muốn kết hôn chỉ cần mở miệng, sẽ có đủ loại phụ nữ tranh giành làm Mạc phu nhân nên anh không cần tìm tôi.Tôi đối với thân phận Mạc phu nhân không có hứng thú.”
Đôi mắt Mạc Tử Hiên nhìn chằm chằm Vũ Vi, cũng cực kỳ rõ ràng nói cho Vũ Vi, “Nhưng vợ tôi nhất định phải là cô.” Hắn sở dĩ lựa chọn Đồng Vũ Vi, là vì Đồng Vũ Vi cần tiền bạc, lại không thích hắn, đến khi lão thái thái rời khỏi trên đời này hắn có thể thực nhẹ nhàng cùng Đồng Vũ Vi ly hôn.
Vũ Vi không vui trừng mắt nhìn Mạc Tử Hiên lạnh lùng ném cho Mạc Tử Hiên một câu, “Tôi không có hứng thú.” Nói xong, cô đi qua Mạc Tử Hiên hướng nhà trọ đi đến.
Mạc Tử Hiên quay đầu thâm sâu nhìn bóng lưng Vũ Vi rời đi, khóe miệng không khỏi hiện ra mỉm cười, Đồng Vũ Vi càng cự tuyệt, hắn lại càng lựa chọn Đồng Vũ Vi. Bởi vì tương lai có thể thoát khỏi một cách dễ dàng.
“Đồng Vũ Vi, chỉ cần cô ra giá, tôi sẽ cho cô, chỉ cần không vượt qua một triệu, tôi đều có thể cho cô.” Mạc Tử Hiên nhìn bóng lưng Vũ Vi chậm rãi mở miệng nói.
Hắn đây là muốn mua hôn nhân của cô?