Đậu Nành hơi suy nghĩ một chút, “Con muốn trước ở lại bên cạnh cha. Chờ lúc nhớ mẹ, liền cùng em trai trao đổi”.
“Tốt” Vũ Vi từ dưới đất đứng lên, đem tay nhỏ bé của Đậu Nành đặt trong tay Mạc Tử Hiên, nâng tròng mắt thật sâu nhìn Mạc Tử Hiên, giống như muốn đem Mạc Tử Hiên dung vào mắt của cô, hồi lâu cô hé miệng cười một tiếng, “Chiếu cố Đậu Nành thật tốt…cùng chính anh”. Nói xong cô xoay người tay phải nắm tay Hai Đậu đi về phía kiểm tra vé.
Mạc Tử Hiên một phen níu cổ tay trái của Vũ Vi lại kéo cô vào ngực của mình dùng sức ôm cô, “Vũ Vi, chiếu cô mình thật tốt”.
Mũi Vũ Vi có chút xót, thật vất vả ngăn nước mắt vừa muốn chảy xuống, cô gật đầu một cái, “Em sẽ, yên tâm”.
Mạc Tử Hiên cực kỳ không muốn phải buông Vũ Vi ra, nắm tay nhỏ bé của Đậu Nành đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Vũ Vi cùng Hai Đậu rời đi.
Vũ Vi từng bước từng bước đi về phía trước, cô không dám quay đầu lại, cô sợ một khi quay đầu lại liền không nỡ rời đi.
“Mẹ, con hiện tại liền muốn mẹ, làm sao bây giờ?” Đậu Nành nhìn theo bóng lưng Vũ Vi lớn tiếng nói.
Bước chân Vũ Vi đang đi về phía trước lập tức dừng lại một chút, sau đó cũng không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.
“Mẹ, ô ô ô” Đậu Nành thấy mẹ không quay đầu lại đau lòng khóc.
Tiếng khóc của Đậu Nành làm tâm Vũ Vi, cực kỳ đau, nhưng mà, cô không thể quay đầu lại, một khi quay đầu lại, cô liền không nỡ rời đi.
Mạc Tử Hiên khom người đem Đậu Nành ôm vào trong ngực, vừa nhẹ giọng dỗ bé, vừa thật sâu nhìn bóng dáng Vũ Vi rời đi, Vũ Vi đi từng bước về phía trước, tim của anh sẽ đau một phần, “Đậu Nành ngoan, mẹ cùng em rất nhanh sẽ quay lại với con, không khóc”.
Hai Đậu vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn cha cùng anh, trong lòng rất không nỡ rời hai người, chẳng qua là mẹ muốn rời khỏi, mà bé là con trai phải bảo vệ bên người mẹ.
Mắt thấy Vũ Vi dẫn Hai Đậu qua cửa kiểm tra vé, tâm Mạc Tử Hiên, nặng nề lại khó chịu, anh giơ tay lên lau nước mắt trên mặt Hai Đậu, thật sâu nhìn Vũ Vi cùng Hai Đậu một cái, xoay người rời đi.
Mới vừa qua cửa kiểm tra vé, Vũ Vi liền đứng lại, chậm rãi xoay người, vừa lúc thấy bóng lưng Mạc Tử Hiên ôm Đậu Nành rời đi, Vũ Vi dùng sức hít mũi một cái, cúi đầu nhìn Hai Đậu cười một tiếng, “Chúng ta đi thôi”.
Mạc Tử Hiên đặt Đậu Nành ở vị trí kế bên tài xế, thắt dây an toàn, mình ngồi vào chỗ tài xế, chậm rãi lái xe về phía trước, mới vừa đi không xa, điện thoại reo lên, là Lạc Tử Ngôn.
Mạc Tử Hiên lập tức nghe điện thoại, “Thế nào?”.
“Tử Hiên, có kết quả, Mỹ Mỹ…không phải là con của cậu”. Giọng Lạc Tử Hiên trầm xuống xen lẫn hưng phấn.
Anh biết, anh biết, Mỹ Mỹ không có một chút giống anh, làm sao có thể là con của anh đây?
Mạc Tử Hiên kich động không thôi, trong lòng cực lỳ hưng phấn, thậm chí nói không ra lời, trên mặt anh hiện ra nụ cười rất lâu chưa xuất hiện, “Tử Ngôn, cảm ơn, sau này nói sau”. Nói xong, anh cúp điện thoại, xe chạy trên đường cao tốc đột nhiên thay đổi, nhanh chóng chạy về phía sân bay.
“Cha, chúng ta đi đâu vậy?” Đậu Nành không rõ mắt to nhìn Mạc Tử Hiên.
Mạc Tử Hiên vui vẻ cười một tiếng, tay xoa đầu Đậu Nành, “Đậu Nành, cha dẫn con đón mẹ cùng em quay lại”.