Vũ Vi quay đầu không nhìn ánh mắt cầu xin của Hai Đậu, cô biết Hai Đậu muốn có một gia đình ấm áp, muốn có tình thương của cha, nhưng là cô không thể làm như vậy, cô không thể ngoan độc nhẫn tâm, “Không được.”
“Mẹ tính trở về Mĩ sau?” Hai Đậu chuyển đề tài.
Vũ Vi gật gật đầu, quay đầu nhìn Đậu Nành đang chơi trò chơi một cái, “Mẹ đã mua vé máy bay vào ngày mốt rồi.”
“Mẹ, chúng ta không đi được không? Chúng ta ở lại bồi bên người anh trai cùng cha có được hay không?” Một đôi tay Hai Đậu mập mạp gắt gao nắm bả vai Vũ Vi.
Vũ Vi không có trả lời Hai Đậu, chỉ là lắc lắc đầu.
“Nếu mẹ muốn rời đi nơi này, như thế con sẽ ở lại bên cạnh cha, mẹ dẫn anh trai đi Mĩ đi.” Hai Đậu tựa như hờn dỗi buông ra áo Vũ Vi ra.
Vũ Vi nhịn không được cười lên một tiếng, cái tiểu tử này cư nhiên lại uy hiếρ cô.
Cô đem Hai Đậu ôm vào trong lòng, cằm để trên trán Hai Đậu, “ Hai Đậu, mặc kệ là con, hay là anh trai mẹ đều không nỡ, nhưng là con đi theo mẹ đã lâu, còn Đậu Nành đi theo bên người cha cũng lâu rồi, mẹ dẫn theo con không phải đặc biệt sinh hoạt không có giàu có, nhưng là anh đi theo cha sống một cuộc sống thiếu gia, nếu anh trai sống cùng mẹ mà nói, nhất định không quen với cuộc sống, cho nên, chỉ có thể con cùng mẹ trở lại Mĩ, anh trai tiếp tục ở bên cạnh cha con, hiểu không?”
Hai Đậu gật gật đầu, “Con biết, nhưng là con nhất định lưu lại, để cho anh trai bồi mẹ trở lại Mĩ đi.” Nói xong, vẻ mặt Hai Đậu quật cường quay lại nhìn Vũ Vi.
“Hai Đậu, con cư nhiên tham mộ hư vinh nha?” Trên mặt Vũ Vi lạnh đi, có chút không vui nhìn Hai Đậu, nếu như nhất định lưu lại, chỉ có thể nói Hai Đậu thích một cuộc sống thiếu gia.
Hai Đậu cực kỳ ủy khuất, muốn rơi nước mắt xuống, “Mẹ,mẹ hơi quá đáng rồi đó, ở trong mắt mẹ con là đứa trẻ tham mộ hư vinh sao?” Nói xong cậu từ trong túi áo lấy ra máy ghi âm, nhét vào trong tay Vũ Vi, “Chính mẹ nghe một chút đi.” Nói xong, cậu xoay người chạy vào phòng tắm hơn nữa đem cửa phòng dùng lực đóng.
Vũ Vi có chút kinh ngạc nhìn máy ghi âm trong tay, lại nhìn nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, sau đó bấm máy ghi âm nghe, thanh âm Tề Mỹ Linh âm lãnh uy hiếρ cùng thanh âm non nớt của Hai Đậu, thanh âm từ trong máy ghi âm truyền vào trong lỗ tai Vũ Vi ,
Hai Đậu, “Mẹ, kêu Đậu Đậu có chuyện gì không?”
Tề Mỹ Linh, “Chuyện gì?”
Hai Đậu, “Oa! Đau quá….”
Tề Mỹ Linh, “Căm miệng!Nếu không tao sẽ càng dùng lực nhéo chết mày.”
“Tao không phải đã cảnh cáo mày không cho phép đến gần cha mày rồi hay sao? Tại sao mày lại không nghe lời mà luôn luôn kề bên cha mày vậy hả?”
Hai Đậu, “Con, con không dám, con sẽ không dám nữa.”
“Mẹ, con cũng không dám quấn cha nữa, van cầu mẹ không cần nhéo con nữa.”
Tề Mỹ Linh, “Đồng Vũ Vi, cô ở trên tâm lí hành hạ tôi, tôi sẽ trên thân thể cùng tâm lý hành hạ con của cô! Nhìn xem ai thống khổ hơn ai!”
“Tao lại một lần nữa cảnh cáo mày, nếu còn tiếp cận cha mày mà nói, tao sẽ nhéo chết mày!”
“Biết làm như thế nào chưa?”
Hai Đậu, “Dạ, biết, về sau con sẽ không tiếp cận cha, không nói cho cha biết chuyện mẹ nhéo con.”
Tề Mỹ Linh, “Coi như mày đã biết! Nếu mày dám nói chuyện tao nhéo mày cho cha mày, ta sẽ nhéo chết mày, sau đó ném mày cho chó ăn cho đến khi không còn miếng xương nào!”
Hai Đậu, “Con biết, con sẽ không nói cho cha, tuyệt đối sẽ không.”
“Bụp.” Máy ghi âm trong tay Vũ Vi đánh rơi trên mặt đất.