Hai Đậu liếc mắt nhìn xung quanh, thấy chung quanh Đậu Nành không có ai. Lập tức mở cửa phòng ra.
Cách đó không xa truyền đến giọng nói Lạc Ngưng Nhi đang gọi điện thoại.
Hai Đậu làm một thế ‘ suỵt! ’ với Đậu Nành , ý bảo Đậu Nành không được nói.
Đậu Nành nhìn thấy Hai Đậu, liền vui vẻ, mới vừa muốn mở miệng gọi, Hai Đậu, liền thấy được Hai Đậu thủ thế, cậu nhóc lập tức dùng đôi tay che miệng, chỉ lộ hai con đôi mắt nhỏ ở ngoài.
Hai Đậu đem Đậu Nành kéo đến trước người của mình, nhỏ giọng nói, “Tí nữa mẹ sẽ trở lại, anh đi vào chờ mẹ đi, còn em theo dì Lạc về đây.” Cũng may, hai người mỗi ngày bọn họ đều mặc quần áo giống nhau, không thể làm gì khác hơn là thay đổi người là tốt rồi.
“Không phải dì Lạc, bây giờ là bác rồi.” Đậu Nành cải chính Hai Đậu, dì Lạc đã gả cho bác của cậu, bọn họ phải gọi là bác Lạc Ngưng Nhi.
“Hiểu.” Hai Đậu ra khỏi phòng, Đậu Nành đi vào phòng, hai người kêu lên một cái vị trí, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Đóng cửa trước, Hai Đậu dặn dò Đậu Nành, “Ngoài mẹ ra ai ấn chuông cũng không được mở, biết không?”
Đậu Nành gật đầu một cái.
“Đậu Đậu, sao không vào đi con?” Lạc Ngưng Nhi nói chuyện điện thoại xong đi tới bên người Hai Đậu hỏi.
“Trong phòng không có ai hết.” Hai Đậu ngẩng đầu lên nhìn Lạc Ngưng Nhi nói.
“Vậy sao?” Lạc Ngưng Nhi lái xe cửa nhấn chuông cửa mấy lần cũng không có người mở cửa, Vũ Vi lại gọi điện thoại cho cô.”Thì ra là như vậy.” Lạc Ngưng Nhi rũ mắt nhìn Hai Đậu một cái, “Vậy cũng tốt, ngày mai mình lại mang Đậu Đậu tới thăm cậu.” Dứt lời, Lạc Ngưng Nhi cúp điện thoại, nửa ngồi xuống, nhẹ giọng nói với Hai Đậu, “Đậu Đậu, mẹ con có chuyện đi ra ngoài, hôm nay chúng ta về nhà trước, ngày mai trở lại thăm mẹ có được không?”
Đậu Đậu gật đầu một cái, khéo léo trả lời, “Được ạ.” Trong lòng lại cười nở hoa, đây đúng là điều mình muốn.
Lạc Ngưng Nhi chở Hai Đậu trở lại biệt thự, không kịp đợi xe dừng Hai Đậu chạy vào biệt thự, lên lầu hai, tìm kiếm bóng dáng của Mạc Tử Hiên.
Nhưng, tìm khắp cả lầu hai tìm khắp không tới bóng dáng của cha.
Hai Đậu quệt mồm, đi xuống lầu. Cha không ở nhà, cậu làm sao xác nhận cha còn thích mẹ không đây?
“Đậu Đậu, không vui hả?” Lạc Ngưng Nhi đang ngồi ở trên ghế sa lon thưởng thức trà, nhìn thấy Hai Đậu bĩu môi đi xuống lầu, không nhịn được mở miệng hỏi.
Lúc Hai Đậu thấy Lạc Ngưng Nhi, linh cơ nhất động (nhanh trí), chạy lạch bạch đến trước người của Lạc Ngưng Nhi, lôi tay của cô, nhẹ nhàng lắc lắc, làm nũng nói, “Bác ơi, bác mang Đậu Đậu đi tìm ba, được không? Con nhớ ba.”
Lạc Ngưng Nhi vốn là muốn muốn cự tuyệt Hai Đậu, nhưng khi nhìn thấy Hai Đậu làm bộ đáng thương, liền không đành lòng cự tuyệt, cô cầm tay Hai Đậu, cười một tiếng với cậu, “Được, bác đưa con đi tìm ba.”
“Cám ơn bác.” Hai Đậu cười vui vẻ.
Lạc Ngưng Nhi dắt Hai Đậu đi ra đại sảnh biệt thự, hai người mới vừa đi tới cửa, sau lưng một giọng nói lạnh lẽo gọi bọn họ lại, “Ngưng Nhi, cô mang Đậu Đậu đi đâu vậy?” Tề Mỹ Linh đứng ở cửa phòng bếp nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ hỏi.
Bước chân Lạc Ngưng Nhi đi về phía trước dừng lại, xoay người khinh thường nhìn Tề Mỹ Linh, lạnh giọng hỏi ngược lại, “Chúng tôi đi đâu cần phải nói cho cô à?”
Tề Mỹ Linh lập tức bị lời nói của Lạc Ngưng Nhi làm mắc nghẹn, cô ta nuốt nuốt nước bọt, sau đó trên mặt nở nụ cười nhìn Lạc Ngưng Nhi, “Tôi không có ý đó, ý của tôi là, cơm nấu ngon lắm, ăn cơm trưa xong đi cũng không muộn mà!”
Lạc Ngưng Nhi chỉ là nhàn nhạt nhìn Tề Mỹ Linh một cái, “Không cần, Tử Hiên sẽ mời chúng tôi ăn cơm.” Nói xong cô cúi đầu nhìn Hai Đậu, “Đậu Đậu, chúng ta đi, bác dẫn con đi tìm ba nha.”
Mặt Tề Mỹ Linh lạnh lùng âm hiểm nhìn bóng lưng họ rời đi.