Cho đến khi gió lạnh thổi qua mới làm cô từ trong trong suy nghĩ của mình lấy lại tinh thần.
Vũ Vi giơ tay lên lao khóe mắt ướt át, nhìn lòng bàn tay có những giọt nước mắt cô nhịn không được cười lên một tiếng, Đồng Vũ Vi những gì đã qua sẽ không bao giờ lấy lại được, ngươi khóc thì có tác dụng gì chứ?
Cô thật sâu thở ra một hơi vừa đóng cửa sổ vừa hỏi Đậu Đậu “Đậu Đậu bữa tối con muốn ăn gì?”
Nhưng không nghe thấy Đậu Đậu trả lời.
Vũ Vi liền giật mình xoay người vừa nhìn thấy Đậu Đậu đã nằm ở bên máy vi tính ngủ thiếρ đi.
Vũ Vi lòng đau nhói âm thầm trách cứ mình chỉ vì lo nghĩ chuyện đâu đâu mà bỏ quên con.
Cô ôm Đậu Đậu vào trong lòng ngồi ở bên giường hôn hai gò má của cậu ” Đậu Đậu dậy mẹ dẫn con đi ăn tối.”
Đứa bé đang ngủ say bi lay tĩnh, cặp mắt to mở ra nhìn cô làm nũng “Mẹ, con muốn ngủ.”
Vũ Vi ngắt ngắt hai má của Đậu Đậu “Còn buồn ngủ sao, vậy con ngủ đi, mẹ chuẩn bị cơm tối cho con khi nào đói bụng ăn thì ăn nhé?”
Đậu Đậu đắc ý cười một tiếng, hai tay quàn lên cổ hôn lên gò má của cô “Mẹ, mẹ tốt nhất.” Dứt lời nhúc nhít tìm tư thế thoải mái vùi trong ngực cô tiếp tục ngủ.
…
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng Vũ Vi liền rời giường, hôm nay là ngày Lạc Ngưng Nhi kết hôn, đem chở Đậu Đậu đưa đến chổ Khương Dĩ Hằng nhờ anh chăm sóc, cô một mình đến tham dự hôn lễ.
“Vũ Vi.” Mặc áo cưới trắng như tuyết Lạc Ngưng Nhi nhìn thấy Vũ Vi tới rất vui vẻ, không để ý đến thợ trang điểm bước nhanh tới bên cạnh Vũ Vi lôi kéo cô vào ngồi ở bên cạnh mình.
Nhìn Lạc Ngưng Nhi mặc áo cưới trắng như tuyết rất đẹp mắt, Vũ Vi trong lòng dâng lên từng trận khổ sở, khi đó cô cũng được mặc áo cưới đẹp như vậy, chỉ là… Hôn nhân của cô rất ngắn ngủi, cô hi vọng Lạc Ngưng Nhi sẽ hạnh phúc cả đời.
“Nghĩ gì thế?” Lạc Ngưng Nhi nhìn Vũ Vi ngây người nên hỏi.
Vũ Vi cười nhạt “Không có gì.”
Hôn lễ rất nhanh bắt đầu, Vũ Vi đi theo Lạc Ngưng Nhi ra khỏi phòng trang điểm, dọc theo đường đi được phủ thảm đỏ thẳng về phía trước, cách đó không xa chính là giàn hoa cưới, trước vài mét chính là nơi làm lễ.
Vũ Vi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Lúc này, hôn lễ bắt đầu.
Trong khúc nhạc tân hôn Lạc Ngưng Nhi chậm rãi đi về phía chú rễ.
Vũ Vi rất muốn biết chồng của Lạc Ngưng Nhi là ai nên chăm chú nhìn về nơi tổ chức hôn lễ, chỉ thấy một người mặc lễ phục màu trắng trên mặt là nụ cười hạnh phúc đang đứng ở đó thâm tình nhìn cô dâu đang đi đến, là Mạc Tử Phàm.
Vũ Vi không khỏi sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn Lạc Ngưng Nhi.
Lạc Ngưng Nhi đang vén áo cưới đi về phía trước, giống như là biết Vũ Vi đang nhìn như muốn hỏi nên cô hướng Vũ Vi khẽ mỉm cười như trả lời câu hỏi của cô, không sai mình gả cho Mạc Tử Phàm.
Vũ Vi bỗng từ trên ghế đứng lên, không cần suy nghĩ xoay người hướng cửa hôn lễ đi ra ngoài, hôn lễ Mạc Tử Phàm, Mạc Tử Hiên nhất định sẽ tới tham gia, mà cô không muốn gặp lại Mạc Tử Hiên.
Nhưng là cô mới đi được mấy bước liền ngây ngẩn cả người, nơi cách đó không xa một nhà bốn người tay nắm tay chậm rãi đi về phía hôn lễ, thân hình cao lớn anh tuấn kia không phải Mạc Tử Hiên còn có thể là ai?