Cúp điện thoại xong Vũ Vi hai tay nắm chặt điện thoại, hi vọng Mạc Tử Hiên mau chóng rời đi. Nhưng là chờ thật lâu cũng không thấy Khương Dĩ Hằng gọi lại thông báo, điều này nói rõ Mạc Tử Hiên vẫn còn ở trước phòng mổ.
Vũ Vi trong lòng sốt ruột không thôi, làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Nếu cứ tiếp tục như vậy đứa bé sẽ gặp nguy hiểm!
Cô cắn răng hai mắt nhắm lại rồi nói với bác sĩ “Giúp tôi lấy đứa bé ra.” Cho dù cô cùng đứa bé có thể vĩnh viễn sẽ không được gần nhau, nhưng cô không thể để đứa bé chết ở trong bụng mình.
Bác sĩ rất nhanh đem đứa bé trong bụng cô lấy ra.
Thời khắc đó Vũ Vi hai tay khẩn trương nắm chặt thàng nắm đấm, lòng đau như rỉ máu, đứa bé này cũng sẽ bị Mạc Tử Hiên cướp đi!
Nhưng là, tại sao cô lại không nghe được tiếng khóc của đứa bé! Tại sao vậy? Chẳng lẽ?
Vũ Vi bỗng nhiên mở hai mắt ra, mặt khẩn trương nhìn bác sĩ “Đứa bé của tôi bị sau vậy? Tại sao không khóc? Tại sao vậy?”
Bốn năm sau.
Nước Mỹ.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ lớn chậm rãi chiếu vào người Vũ Vi.
Đứa bé năm tuổi mặc áo T shirt cùng quần short jean đứng trước cửa phòng ngủ, đôi tay khoanh trước ngực bất đắc dĩ nhìn người nằm trên giường “Mẹ, nên rời giường!”
Vũ Vi nhưng không thèm để ý lật người tiếp tục ngủ.
Cậu bé thấy mẹ vẫn không chịu rời giường liền chạy đến trước giường, leo lên trên giường, lắc lắc cánh tay cô “Mẹ, nhanh rời giường đi bữa sáng sắp nguội lạnh hết rồi.”
“Đậu Đậu, ngoan, hôm nay là Chủ nhật con ẹ ngủ thêm một lát đi” cô xoay người đưa lưng về phía Đậu Đậu.
“Mẹ. Nếu mẹ vẫn không rời giường thì từ nay về sau mẹ tự làm bữa sáng nhé!” Đậu Đậu đôi tay ôm ngực uy hiếρ Vũ Vi.
Vũ Vi lập tức mở hai mắt ra, dang tay đem Đậu Đậu ôm vào trong ngực “Đồng Đậu Đậu, con lại dùng chiêu này!” Cô Đồng Vũ Vi không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ uy hiếρ của con trai bảo bối Đậu Đậu.
Đậu Đậu bĩu môi, quay đầu không nhìn cô, thầm quyết định về sau cậu sẽ tiếp tục dùng chiêu này để uy hiếρ mẹ.
Vũ Vi lắc lắc bả vai Đậu Đậu, bộ mặt cầu xin nhìn Đậu Đậu “Bảo bối Đậu Đậu ngoan, con trai đáng yêu của mẹ, ẹ ngủ thêm một chút nữa nha?”
Đậu Đậu bị Vũ Vi lắc đến đầu óc choáng váng, quay đầu nhìn cô chậm rãi mở miệng “Mẹ, người bây giờ còn ngủ được sao?”
Xuy!
Vũ Vi muốn thổ huyết, đứa con trai này của cô sao lại lanh lợi như thế chứ ?
Lúc mới sanh ra đã không khóc làm cô nghĩ rằng đứa có phải do cô làm hại không làm cô bị sợ hết một phen.
Ai biết căn bản không phải như vậy, không quá năm phút sau tên tiểu tử này liền bắt đầu khóc, hơn nữa còn khóc đến Kinh Thiên Động Địa Quỹ Khóc Thần Sầu, ước chừng một canh giờ mới chịu dừng lại.
Vũ Vi đem Đậu Đậu ôm vào trong lòng hung hăng hôn một cái, tên tiểu tử này chỉ mới năm tuổi chung quy đã biết chăm sóc cô, có đôi khi còn khiển trách cô làm cho cô thấy mình có đôi lúc giống như đứa bé mà tên tiều tử này mới là người lớn.
Đậu Đậu biến sắc khi trên gò má mình bị dính nước miếng của ai đó, có chút không vui nhìn cô “Mẹ, con đã năm tuổi rồi cầu xin người đừng hôn con như vậy nữa có được không? Nụ hôn đầu của con là phải để lại cho bạn gái tương lai nha!”
Xuy!
Vũ Vi thổ huyết lần hai “Đồng Đậu Đậu, ngươi bây giờ mới năm tuổi nha không cho phép nói yêu thương!” cô kiên quyết phản đối yêu sớm.