Cô hi vọng mình có thể tìm được công việc ban ngày nghỉ buổi tối thì làm, như vậy, ban ngày cô có thể chăm sóc mẹ thật tốt,buổi tốt thì đợi ẹ ngủ sau đó liền đi làm, thuận lợi cho cả hai.
Nhưng công việc ban đêm trừ quán bar ra, tựa hồ không có nơi khác rồi.
Quán bar là nơi phức tạp nhất, rất không thích hợp với Vũ Vi. Nhưng là vì kiếm tiền, còn chăm sóc mẹ, Vũ Vi không còn lựa chọn nào khác nên đành tìm một quán bar để làm việc.
Nhưng đến khi cô đứng trước cửa một quán bar nổi tiếng nhất thì cô lại do dự.
Say Mĩ.
Vốn là quán bar nổi tiếng, khi Vũ Vi vừa mới đến cửa Say Mĩ, đúng lúc có một đôi nam nữ đi ra từ quán bar, chỉ nhìn xơ qua hình như người đàn ông lớn hơn người phụ nữ rất nhiều tuổi, hai người đi sát nhau ra quán bar, hơn nữa người đàn ông còn dùng bàn tay luồn vào bên trong quần áo người phụ nữ tuỳ ý νút ve ….
Vũ Vi là người cực kì bảo thủ, nhưng đối với tình yêu cô cũng rất cởi mở, cho dù như vậy, nhưng khi nhìn đến hai người không cân xứng đó **, cô vẫn không chịu được mà thu hồi tầm mắt nhìn về phía cửa quán bar.
Cô biết, trong quán bar có đủ loại người,lúc nảy chỉ nhìn qua đôi nam nữ đó thôi.
Cô đã không muốn tiếp xúc với những người muôn hình muôn vẻ đó, chỉ muốn cùng mẹ sống yên tĩnh cả đời, nhưng khi cô nghĩ đến nợ và chi phí tháng sau, nên đành phải kiên trì mà đi vào quán bar,
Nhưng khi vừa bước vào, thì một âm thanh tức giận quen thuộc kêu cô, “Đồng Vũ Vi, làm sao cậu lại tới đây?”
Tâm tình Vũ Vi không khỏi hồi hộp một phen, làm sao lại gặp hắn ở trong này? !
Cô từ từ xoay người nhìn người đàn ông trước mặt, người đàn ông này trước sau như một rất tuấn tú, mặc tây trang màu xanh đậm, áo sơmi màu đen, đai lưng cùng đồng hồ hàng hiệu ở cổ tay càng làm tăng thêm sự cao quý của hắn, Vũ Vi hướng hắn cười nhẹ, “Thật khéo a, Nhất Phi.”
Trác Nhất Phi nhìn Vũ Vi một cái, bước vài bước tới trước mặt Vũ Vi, hơi tức giận chất vấn Vũ Vi, ” Tại sao cậu lại ở chỗ này?” Nơi này là quán bar, căn bản không thích hợp với người thuần khiết như Vũ Vi.
Vẻ mặt Vũ Vi bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Trác Nhất Phi trả lời, “Tìm việc.”
Sắc mặt Trác Nhất Phi thoáng thay đổi, sau đó bá đạo vươn tay túm lấy tay Vũ Vi kéo đi đến xe mình, “Muốn tìm việc, thì tới công ty của mình.” Hắn là không để cho Vũ Vi làm ở trong này.
“Nhất Phi, không cần như vậy.”Vũ Vi tránh thoát khỏi tay của Trác Nhất Phi đứng ở tại chỗ.
Trác Nhất Phi đang nắm tay Vũ Vi nhưng đột nhiên cảm thấy tay mình trống không, lại nhìn Vũ Vi đứng tại chỗ, sau đó đi đến trước mặt Vũ Vi , vươn ngón tay ra chỉ vào bảng hiệu quán bar , “Đồng Vũ Vi, cậu đừng nói với mình là cậu không biết đây là nơi nào.”
Vũ Vi rũ mắt xuống nhìn mặt đất, che đi ánh mắt bất đắc dĩ, sau đó giương mắt nhìn Trác Nhất Phi, hướng tới hắn mỉm cười, “Mình biết nơi này là quán bar, cũng biết nơi này rất phức tạp cũng không thích hợp với mình, nhưng là mình phải làm việc ở trong này.”