TT là một nhà thiết kế trang sức vô cùng tài hoa, tác phẩm của cô ấy có rất được các thiên kim tiểu thư cùng các phú bà ưa thích.
Lần này, là lần đầu tiên cô ấy mở triển lãm, có vé thậm chí bán được hàng chục ngàn đô la cho đến một trăm ngàn đô la, cho dù như vậy vẫn như cũ hấp dẫn rất nhiều người đến đây xem triển lãm, thậm chí một số phú bà ở nước ngoài, cũng đều chạy tới tham gia triển lãm. Vé vào cửa bán hết rất nhanh.
Biệt thự nhà họ Mạc.
Vũ Vi vắt đùi phải lên chân trái, nhìn tờ báo trong tay, bỗng dưng, tầm mắt của cô rơi vào một mẩu tin tức, ngày kia là ngày nhà thiết kế trang sức người Mỹ TT sẽ mở triển lãm.
Vũ Vi lập tức gọi điện định mua vé vào cửa, nhưng đối phương lại nói cho cô biết, vé vào cửa đã được bán hết.
Lòng của Vũ Vi trầm xuống, “Cuộc triển lãm tiếp theo khi nào mở lại vậy?”
“Thật xin lỗi tiểu thư, TT chỉ mở triển lãm một lần duy nhất mà thôi.” Đối phương trả lời rất lịch sự.
Vũ Vi chưa từ bỏ ý định hỏi thêm một lần nữa, “Có thể tìm cách lấy vé cho tôi được hay không? Bao nhiêu tiền cũng được.”
“Thật xin lỗi, triển lãm của TT, rất khó khăn để lấy được vé, tôi không thể giúp cô được.” Dứt lời đối phương cúp điện thoại.
Vũ Vi dựa vào ghế sô pha, tay ôm ngực, giương mắt nhìn thẳng vào một chỗ, Xa Lan thích nhất là tác phẩm của TT, nghe nói, bà ta sưu tầm rất nhiều trang sức thiết kế của TT, lần này, TT sẽ mở triển lãm, Xa Lan nhất định sẽ đi.
Cô cũng muốn đi, bởi vì, đây là một cơ hội tốt nhất để đả kich Xa Lan, đáng tiếc, vé vào cửa đã bán hết. Cô âm thầm than thở trong lòng, xem ra cô sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy rồi.
Bỗng dưng, tầm mắt của cô rơi vào hình của TT trên báo, khuôn mặt dễ nhìn gò má cô ấy tựa như đã gặp qua ở nơi nào, cẩn thận suy nghĩ một chút, cô từ trên ghế sô pha đứng lên, cầm tờ báo đi lên lầu hai.
Bước vào phòng ngủ từ trong tủ đầu giường của Mạc Tử Hiên lấy album hình cưới ra, quả nhiên, bên trong có hình của TT.
Cô lập tức mở tin nhắn trong điện thoại di động ra, kể từ ngày bọn họ xảy ra quan hệ kia, Mạc Tử Hiên sẽ không xuất hiện ở trước mặt cô, chỉ là gởi tin nhắn cùng gọi điện thoại cho cô, chỉ là cô đều không để ý.
Cô mở tin nhắn ra, liền thấy, “Bà xã, tổng công ty bên Mỹ xảy ra chút chuyện, cần anh xử lý, anh chỉ đi ba ngày mà thôi, đừng nhớ anh nha.” Thôi đi, Vũ Vi không nhịn được cười lạnh, ai mà nhớ anh!
Cô lấy điện thoại di động vứt qua một bên, nếu Mạc Tử Hiên không có ở đây, tìm anh ta cũng vô dụng.
Lúc này, điện thoại di động lại tới một tin nhắn, “Bà xã, anh đã trở về.”
Lần này Vũ Vi không có đem điện thoại di động vứt qua một bên mà nắm thật chặt trong tay.
Cao ốc Mạc thị.
Vũ Vi đứng ở cửa cao ốc Mạc thị, ngước đầu nhìn cao ốc đứng sững ở trước người. Hồi lâu hít một hơi sâu rồi thở ra, cô bước vào cao ốc Mạc thị.
Cô chỉ là nói tên mình cho lễ tân, nhân viên phục vụ rất nhiệt tình, tự mình đưa cô lên tầng 35 bằng thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc.
Mạc Tử Hiên đang xem tài liệu trên bàn làm việc, khi anh nhận được điện thoại của thư ký, lúc nói Đồng Vũ Vi tới đây tìm anh, trên gương mặt mệt mỏi lộ ra nụ cười vui vẻ .
Thì ra là ở bên trong lòng của Đồng Vũ Vi vẫn có anh, nếu không cũng sẽ không chạy đến đây thăm anh.
Anh đem tất cả tài liệu để đặt một bên, chắp tay trước ngực để lên bàn nhìn chằm chằm về phía cửa.
Vũ Vi nhẹ nhàng đẩy cửa vào, lúc vào phòng làm việc, cô liền cảm thấy ánh mắt nóng bỏng rơi vào trên người của cô, cô còn chưa kịp đóng cửa, người liền rơi vào trong một lồng ngực ấm áp.
Mạc Tử Hiên ở trên gương mặt của cô, nhẹ nhàng hôn một cái, “Bà xã à, có nhớ anh không?”
Vũ Vi dùng sức đẩy Mạc Tử Hiên ra, lạnh mặt nhìn anh, “Tôi có việc tìm anh.”