Hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên cánh tay mịn màng của Sở Xa mỉm cười an ủi “Em yên tâmhắn không tức giận,hắn làm sao có thể giận em?” Nói xong đem quần áo giắt trên vai xuống xếp ngay ngắn bỏ vào bên trong túi.
Sở Xa vẫn như cũ làm nũng ôm cánh tay Lục Hàng “Hàng em biết ngayhắn sẽ không giận em,hắn đối với em là tốt nhất.” Thật ra thì nếu là bình thường cô nhất định sẽ không ở trước công chúng nổi giận đối với Lục Hàng tất cả đều là do Đồng Vũ Vi kia mà ra!
Sở Xa hận ý trong lòng đối với Vũ Vi lại tăng thêm mấy phần!
Đứng ở ngoài cửa sổ Vũ Vi đem toàn bộ hành động bên trong thu vào trong mắt, nhìn bộ dạng Lục Hàng khúm núm Vũ Vi không khỏi hừ lạnh, Lục Hàng ngươi hiện tại đã biết muốn leo lên Phú Quý phải trả gía gì rồi chứ?
Lúc này Sở Xa xuyên qua cửa sổ nhìn về phía Vũ Vi, Vũ Vi cũng nhìn Sở Xa, ánh mắt của hai người xuyên thấu qua thủy tinh đan vào ở chung một chỗ.
Sở Xa nắm chặt nắm tay gương mặt tuyệt mỹ đều là dáng vẻ dữ tợn “Đồng Vũ Vi, ngươi đừng quá hả hê, sớm muộn gì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Vũ Vi hé môi cười cười, Sở Xa đây chỉ mới bắt đầu thôi, kịch hay… vẫn còn ở phía sau đấy.
…
Vũ Vi kéo thân thể mệt mỏi về đến nhà , cô trực tiếp nằm dài trên giường không nhúc nhích, có lẽ là quá mệt nên vừa lên giường không bao lâu cô đã ngủ thiếρ đi.
Đêm khuya Mạc Tử Hiên nhẹ đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Vũ Vi nằm ở trên giường ngủ giống như trẻ con điềm tĩnh đáng yêu,hắn hé miệng cười cười không tiếng động đi tới bên cạnh Vũ Vi cúi người hôn nhẹ lên trán cô, sau đó đem rèm cửa sổ kéo lại như sợ ánh trăng sáng sẽ đánh thức cô dậy.
Anh đứng ở bên giường bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve lên làn da mịn màng của cô, đôi mắthắn thật sâu ngắm nhìn cô, lúc nàyhắn thật rất muốn, rất muốn hôn lên cánh môi ướt át của cô nhưnganh lại hết sức kìm chế mình,hắn biết một khi đụng vào côhắn sẽ không khống chế được mà đem cô biến thành người phụ nữ của mình.
Hồi lâuhắn mới xoay người đi tới phòng tắm, nhưng vừa mới đi vài bước liền nghe được âm thanh ùng ục, ùng ục từ trong bụng Vũ Vi phát ra.
Bước chân đang đi nhất thời dừng lại, sắc mặt trầm xuống, Đồng Vũ Vi lại không tự chăm sóc mình đến cơm tối cũng không ăn!
Vũ Vi đang ngủ say cảm thấy bụng mình trống không có chút khó chịu, bên tai tựa hồ tràn đầy thanh âm ùng ục, ùng ục không ngừng kêu khiến cô mở hai mắt ra.
Cô từ trên giường bò dậy, mở đèn bàn xuống giường chuẩn bị đến phòng bếp tìm chút gì đó để lấp đầy bụng, mũi lại ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt nhìn theo hướng mùi hương thấy trên tủ đầu giường một chén cháo nóng còn nghi ngút khói.
Cô hé môi cười cười chắc là Lạc Ngưng Nhi quan tâm cô, biết cô buổi tối sẽ đói, đặc biệt vì cô chuẩn bị cháo.
Cô bưng lên chén cháo, nhẹ nhàng hớp một ngụm rất hài lòng gật đầu một cái không lạnh khôngnóng, nhiệt độ vừa vặn, hàng lá cùng tiêu làm cho chén cháo càng thêm thơm. Lạc Ngưng Nhi từ khi nào thì tay nghề lại cao như vậy.
Cô từng miếng từng miếng ăn hết không bao lâu một bát cháo chỉ còn lại một nửa.
Lúc này Mạc Tử Hiên trong tay bưng khay đi vào phòng,hắn thấy chén cháo trong tay Vũ Vi chỉ còn lại một nửa vui vẻ cười một tiếng “Như thế nào bà xã, ông xã em tay nghề không tệ chứ?”