“Mạc Tử Hiên, anh thực đê tiện!” Hai tay Vũ Vi dùng lực đẩy Mạc Tử Hiên đang ở trên người cô ra,nhưng khí lực cô quá nhỏ căn bản không thể đẩy hắn ra được. Chỉ có thể để Mạc Tử Hiên tùy ý hôn môi cô, vuốt ve cô.
Mạc Tử Hiên dùng lực mút cái lưỡi thơm tho của Vũ Vi, sau đó rời đi môi son phấn hồng của cô, “Đồng Vũ Vi,Mạc Tử Hiên tôi chỉ vì một mình em mà đê tiện.”
“Anh!” Vũ Vi khó thở, vừa mới muốn mở miệng, môi cô đã sớm đã sưng đỏ lại một lần nữa bị Mạc Tử Hiên giữ lấy.
Lưỡi Mạc Tử Hiên xâm nhập vào trong miệng Vũ Vi cùng cái lưỡi của cô dây dưa một chỗ….
Thật lâu sau, Vũ Vi cảm giác được toàn thân mình khô nóng cực kỳ, đặc biệt bụng dưới cô có nhiệt đang tản ra,tựa như là có một cái con kiến nhỏ chập rãi bò qua người cô, để cho thân thể ngứa ngái.
Cô không biết mình bị gì, chỉ là cảm giác được chính mình tựa hồ không thể ngăn được nụ hôn của Mạc Tử Hiên.
Mạc Tử Hiên đắm chìm bên trong vòng xoáy hạnh phúc cảm giác được thân thể Vũ Vi biến hóa , hắn vui mừng cười, ít nhất thân thể Đồng Vũ Vi không chống cự hắn!
Bỗng dưng, trong giây lát rời cánh môi Vũ Vi, xuống giường, ném một câu nói cho Vũ Vi, đi tới phòng tắm, “Hôm nay chỉ tới đây thôi.”
Lúc này Vũ Vi đã bị Mạc Tử Hiên đắc ý loạn tình mê, mãi đến khi Mạc Tử Hiên dùng lực đóng cửa phòng tắm, cô mới lấy lại tinh thần, cô tức giận cắn cánh môi chính mình, cô cư nhiên đối với nụ hôn của Mạc Tử Hiên mà nổi lên phản ứng!
Trong phòng tắm, Mạc Tử Hiên dùng nước lạnh, hắn dùng nước lạnh để dập tắt ngọn lửa du͙c vọng đang thiêu đốt trong cơ thể.
Kỳ thật, vừa mới hắn có cơ hội giữ lấy Vũ Vi, nhưng là hắn không thể làm như vậy, hắn có thể đê tiện cướp đi nụ hôn đầu tiên của Vũ Vi, cũng không thể đê tiện cướp đi thân thể cô, bởi vì hắn biết bây giờ đối với Vũ Vi mà nói,điều quan trọng nhất là trinh tiết.
Hắn phải chờ tới ngày nào đó Vũ Vi nguyện ý giao mình cho hắn mới được.
Tắm xong, hắn mặc áo ngủ khêu gợi vào, đi ra phòng tắm.
Vũ Vi nghe được tiếng phòng tắm mở cửa, hai tay không tự chủ được liền khẩn trương nắm thành quả đấm. Trong lòng cô có chút sợ hãi, sợ Mạc Tử Hiên lại một lần nữa hôn môi cô, đến lúc đó, cô nên làm cái gì bây giờ?
Mượn ánh trăng mỏng manh Mạc Tử Hiên từ xa nhìn thấy Vũ Vi khẩn trương tay nắm hai đấm, hắn cầm khăn mặt lau tóc dài ướt sũng, đi đến trước sofa, đem chính mình nằm trên sofa, đối với cô trêu chọc nói, “Yên tâm đi ngủ đi, tôi còn không đến mức đói khát đến nửa đêm bò lên giường em đâu.”
Phốc, Vũ Vi muốn hộc máu, vừa mới cường hôn cô, hiện tại còn nói chính mình không đói khát? Người nào tin tưởng a!
Cô dựng thẳng hai tai lên lắng nghe động tĩnh trên sofa, mãi đến khi nghe được tiếng hít thở ổn định của Mạc Tử Hiên, cô mới yên tâm mà ngủ.
Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi trên thân thể Vũ Vi. Làm cho Vũ Vi chậm rãi mở hai mắt, cô duỗi cái lưng mỏi một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía sô pha, chỉ nhìn thấy sô pha rỗng tuếch, sớm đã không thấy bóng dáng của Mạc Tử Hiên nữa rồi.
Thu hồi tầm mắt, cô lẳng lặng thấy trên bàn trà có một tấm chi phiếu cùng một tờ giấy trắng.
Vũ Vi xuống giường, đi đến bàn trà, đem chi phiếu cùng trang giấy cầm ở trong tay mặt, chỉ nhìn đến trên tờ giấy trắng viết mấy cái chữ to, “Trong thẻ có 1300 vạn, nếu em muốn thêm… Em biết nên làm như thế nào rồi đó!” Chữ viết xinh đẹp, lại mang theo một hương vị ái muội.
“Đê tiện!” Vũ Vi tức giận đem giấy trắng xé thành mảnh nhỏ.