Mạc Tử Phàm nhàn nhạt liếc nhìn Vũ Vi một cái, “Vốn, cô đã sớm nhận thức.”
Bên kia.
Một bàn tay Mạc Tử Hiên bưng rượu đỏ, một bàn tay bỏ vào túi, đứng ở trên ban công lầu hai, từ trên cao nhìn xuống Vũ Vi cùng Mạc Tử Phàm.
Lạc Ngưng Nhi bưng nước lọc, hướng lầu hai đi đến, khi đi qua cửa phòng Mạc Tử Hiên, cô dừng lại cước bộ, chậm rãi đi vào phòng, đứng ở phía sau Mạc Tử Hiên, “Mạc Tử Hiên, Vũ Vi trải qua quá nhiều đau khổ, tôi hi vọng anh đừng làm cô ấy thương tổn lần nữa.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương cô ấy.” Mạc Tử Hiên cũng không quay đầu lại đối với Lạc Ngưng Nhi nói.
Lạc Ngưng Nhi nhịn không được cười lạnh, “Anh vì bà nội mới cưới Vũ Vi như vậy vẫn còn chưa tính là thương tổn cô ấy sao?” Mạc Tử Phàm cùng một dạng với Mạc Tử Hiên, đều vì sợ khi bà nội chết mà vẫn còn nuối tiếc trong lòng nên mới kết hôn, điểm đó Mạc Tử Phàm đã sớm nói với cô rồi.
Mạc Tử Hiên xoay người,vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn Lạc Ngưng Nhi, ” Cô sai lầm rồi! Tôi cưới Vũ Vi là vì tôi yêu cô ấy.” Dừng một chút, hắn thở ra một hơi, nâng ly rượu đỏ lên một hơi uống hết,” Đúng là lúc đầu tôi vì bà nội mà cưới Vũ Vi ,nhưng khi tiếng xúc với Vũ Vi thì tôi phát hiện mình đã yêu cô ấy yêu thật sâu đậm. Vì cô ấy cái gì tôi cũng làm, dù biết Vũ Vi đồng ý gả cho tôi chỉ vì trả thù.”
Lúc trước cô vẫn hoài nghi Mạc Tử Hiên cưới Vũ Vi là vì bà nội, nhưng khi nghe Mạc Tử Hiên nói xong, cô liền tin tưởng, Mạc Tử Hiên yêu Vũ Vi. Bởi vì không có người đàn ông nào chịu kết hôn với một người phụ nữ chỉ mong họ giúp trả thù ,vậy mà hắn vẫn cam tâm tình nguyện mà cưới cô ấy.
Ở trong lòng cô cảm thấy cao hứng thay cho Vũ Vi, rốt cục cũng có người hiểu được Vũ Vi, yêu Vũ Vi rồi.
Vui vẻ rất nhiều cô lại có chút lo lắng nhìn Mạc Tử Hiên, “Anh nên biết Vũ Vi sẽ không dễ dàng mà yêu bất cứ người nào nữa.”
Mạc Tử Hiên không chút để ý mỉm cười, “Yên tâm, tôi sẽ khiến cho Vũ Vi yêu tôi, vì trên trái đất này không ai yêu cô ấy như tôi.”
Nghe được lời chắc chắn của Mạc Tử Hiên, Lạc Ngưng Nhi cũng yên tâm.
…
Mạc Tử Phàm chỉ ở hồ bơi một chút rồi cũng rời đi, Vũ Vi một mình đứng ở tại chỗ thưởng thức cảnh đẹp mặt trời chiều ngã về tây.
Bỗng dưng, một trận gió lạnh quét qua, hai tay Vũ Vi nhịn không được ôm ngực run lên.
“Thời tiết lạnh như vậy em nên chú trọng sức khỏe một chút.” Mạc Tử Hiên đem aó khoác của mình choàng lên trên người Vũ Vi.
Vũ Vi nhàn nhạt nhìn Mạc Tử Hiên một cái, sau đó liền đem aó khoác trên vai kéo xuống, cô không muốn để cho Mạc Tử Hiên bất kì hi vọng gì. Nhưng Mạc Tử Hiên đè tay cô lại, “Bà nội đang nhìn chúng ta đó.”
Vũ Vi không khỏi xoay người, quả nhiên, bà nội đang đứng ngay cửa sổ trên mặt treo một mỉm cười vui vẻ nhìn bọn họ.
Cánh tay Vũ Vi đặt trên áo khoác dần buông lỏng,cô có thể đối với Mạc Tử Hiên lạnh lùng vô tình, nhưng không cách nào đối với bà nội lạnh lùng.
Cô hướng đến biệt thự mà đi, thời điểm đi qua Mạc Tử Hiên, nhẹ giọng nói, “Tử Hiên, đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở anh, lần sau không cần làm chuyện như vậy,cho dù anh có tốt với tôi thế nào thì tôi cũng sẽ không yêu anh.”
“Nếu như em không yêu tôi thì tôi vẫn sẽ đối tốt với em. Bởi vì tôi… không cánh nào ngừng yêu em!” Hai tròng mắt Mạc Tử Hiên nhìn mặt nước hồ bơi trong suốt trầm giọng nói với Vũ Vi.