Cũng không bao lâu Vũ Vi liền thu hồi tầm mắt, nhìn về phía khác. Một khắc kia, trong lòng của anh có chút mất mác nho nhỏ, chỉ là, chút mất mác này rất nhanh bị anh che giấu, bởi vì, anh có lòng tin tương lai sau này anh sẽ làm Đồng Vũ Vi yêu anh, anh sẽ khiến trong hai mắt Đồng Vũ Vi chỉ có một mình anh mà thôi!
Người điều khiển chương trình tuyên bố, hôn lễ bắt đầu, xin hai cô dâu đi tới chỗ chú rể.
Lạc Ngưng Nhi dắt tay Vũ Vi, hai người sóng vai đi về phía trượng phu của mình.
“Đồng Vũ Vi, tại sao cậu lại muốn gả cho Mạc Tử Hiên?” Lạc Ngưng Nhi căn bản nhìn cũng chưa từng nhìn Mạc Tử Phàm một cái, rũ mắt nhìn dưới mặt đất lạnh giọng hỏi Vũ Vi.
“Cậu thì sao? Tại sao gả cho Mạc Tử Phàm?” Vũ Vi không trả lời mà hỏi ngược lại, đặc biệt là, tầm mắt của cô nhìn trên người của các tân khách phía trước, đặc biệt là trên người nhà họ Sở.
Cô và Lạc Ngưng Nhi chậm rãi lướt qua Sở Xa và Xa Lan, cô thấy rất rõ khiếρ sợ trong mắt Xa Lan, Vũ Vi không nhịn được cười lạnh, Xa Lan, chuyện để cho bà khiếρ sợ, vẫn còn ở phía sau!
Khi cô lướt qua Lục Hàng vô tình chạm đến ánh mắt của Lục Hàng, cô thấy rõ hai tròng mắt Lục Hàng có đau lòng cùng khổ sở. Dáng vẻ kia tựa như là hắn mất đi người hắn yêu mến. Mà Lục Hàng chính là ngọn nguồn làm cô đau lòng, bởi vì lúc Lục Hàng nhìn thấy cô, theo bản năng xoay tầm mắt, che giấu tình cảm chân thật trong hai tròng mắt mình.
Vũ Vi không khỏi cười châm chọc một tiếng, Lục Hàng, xem tôi kết hôn anh lại đau lòng cùng khổ sở? Anh không phải cảm thấy, anh quá đê tiện hay sao?
Lạc Ngưng Nhi hơi suy nghĩ một chút, sau đó nói, “Mình yêu anh ấy, cho nên gả cho anh ấy.”
Yêu anh ta?
Lạc Ngưng Nhi cậu học được nói dối rồi, lúc cậu từ giàn hoa đi về phía Mạc Tử Phàm, mí mắt cũng không mở lên, nhìn cũng chưa từng nhìn Mạc Tử Phàm một cái, trên mặt không có dáng vẻ hạnh phúc gả cho người đàn ông mình yêu, như vậy mà cũng nói với mình cậu yêu Mạc Tử Phàm được à? Những lời này, nói ra chỉ sợ ngay cả chính cậu cũng sẽ không tin phải không?
Chỉ là, cô sẽ không vạch trần Lạc Ngưng Nhi, bởi vì đây là lựa chọn của mình Lạc Ngưng Nhi, hơn nữa ở bên trong hôn lễ đang tiến hành, coi như cô có vạch trần Lạc Ngưng Nhi đi nữa, ừm cũng thể thay đổi bất cứ chuyện gì.
Cô chỉ là nhàn nhạt nói một câu, “Chỉ mong cậu sẽ không hối hận.”
“Cậu thì sao? Còn không nói ình biết tại sao cậu lại gả cho Mạc Tử Hiên?” Lạc Ngưng Nhi nắm thật chặt tay của Vũ Vi.
Vũ Vi không khỏi ngẩng đầu nhìn Mạc Tử Hiên đứng ở trước người cô cách đó không xa, càng đến gần Mạc Tử Hiên càng cảm giác anh ấy thật khí độ tuấn tú, giống như hoàng tử Bạch Tuyết quyến rũ, “Bởi vì anh ấy yêu mình.”
Lạc Ngưng Nhi không khỏi ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía trước người Mạc Tử Hiên, chỉ thấy trong hai tròng mắt Mạc Tử Hiên nhìn Vũ Vi tràn đầy nồng tình.
Mạc Tử Phàm đứng sóng vai cùng Mạc Tử Hiên tầm mắt vẫn rơi vào trên người của Lạc Ngưng Nhi, chỉ là, Lạc Ngưng Nhi từ cuối đến cuối vẫn không liếc hắn một cái, làm trong lòng hắn có chút mất mác, rốt cuộc, Lạc Ngưng Nhi ngẩng đầu lên nhìn về người phía trước, lòng của Mạc Tử Phàm không khỏi liền nhảy lên mấy cái, trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui vẻ hồi lâu chưa xuất hiện, nhưng mà, khi hắn thấy tầm mắt Lạc Ngưng Nhi lại nhìn về người Mạc Tử Hiên, nụ cười trên mặt hắn nhất thời cứng đờ, đôi bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, đôi tròng mắt xinh đẹp bắn ra tửng ánh mắt tựa như muốn giết người nhìn chằm chằm Lạc Ngưng Nhi, Lạc Ngưng Nhi, người đàn ông em nhìn lần đầu sao không phải là anh? !