Mẹ Nại Nại ưa sạch sẽ, sáng sớm thường dựng Nại Nại còn đang trong tình trạng hôn mê say đắm khỏi giường. Sau khi dọn dẹp phòng ốc không còn hạt bụi nào, bà mới hài lòng rời khỏi, để lại mình Nại Nại đang ngái ngủ, nằm chỏng gọng ở một góc nào đó trong phòng.
Không phải là cô không muốn ngủ nữa, mà mẹ cô đã dặn kĩ là không được ngủ nữa, làm chăn tung loạn lên nhỡ có khách ghé thăm thì sao?
Vị khách sẽ ghé thăm đó, luôn ở thì tương lai, mãi mãi ở thì tương lai.
Nại Nại có thể cho rằng vị khách đó không bao giờ đến, nhưng tuyệt đối không thể làm loạn gian phòng vừa được thu dọn xong. Vậy nên Nại Nại có thói quen là tốt hàng ngày cứ đến 6 giờ thức dậy, dưới quyền uy của mẹ, oai phong với đôi mắt thâm quầng như gấu mèo thu dọn phòng ngủ.
“Mẹ, tại sao phải thu dọn nhiều thế, nhà chỉ có mỗi hai mẹ con mình thôi mà”. Nại Nại dường như mất đi thói quen tốt đó, thèm ngủ muốn chết, đau khổ hỏi.
“Ngày phòng khách, đêm chống trộm, đó là điều căn bản trong đạo trị gia”. Mẹ Nại Nại tinh thần sảng khoái, khí thế bừng bừng.
“Ồ thì ra nhà có khách cùng giống như nhà bị trộm”. Nại Nại mơ màng gật đầu như vừa nhận ra một chân lí vô cùng quý báu.
Chuyện đầu tiên sau khi Nại Nại thức dậy chính là gọi điện cho mẹ. Lúc gọi điện thì máy bận, là cô vô cùng sợ hãi, quay đầu vỗ mạnh lên phần vai băng bó của Lôi Kình, chằng thèm quan tâm anh rên rỉ cô đập thêm 2 cái nữa: “Đều tại anh hết, không cho em về nhà, lần này thì hay rồi, mẹ báo cảnh sát rồi”.
Lôi Kình hứng khởi trả lời: “Mẹ em đúng là tác phong nhanh nhẹn”.
“Còn cười được, ngộ nhỡ cảnh sát đến thì xem anh giải thích thế nào?” Nại Nại nghiến răng doạ nạt.
“Còn giải thích cái gì? Con gái bà nằm trên giường nhà anh, việc này là việc trong nhà, các anh cảnh sát không quản lí đâu”. Lôi Kình cúi đầu ôm Nại Nại vào lòng, đùa nghịch chiếc cằm cô nhẹ nói: “Em thấy sao?”
“Xí! Lúc báo cảnh sát thể nào mẹ cũng bảo anh là xã hội đen, mấy anh cảnh sát chắc chắn không xếp chuyện này vào chuyện gia đình đâu”.
“Thế chúng ta có phải xã hội đen không?” Lôi Kình thì thầm vào tai Nại Nại.
“Cái này em làm sao mà biết được?” Nại Nại do dự một lúc rồi nói tiếp.
“Thế này nhé, anh sẽ cho em một cơ hội mở mang tầm nhìn về xã hội đen. Có điều nói trước nếu như em không chịu làm thì e rằng cả đời này sẽ không có cơ hội nữa đâu. Anh sắp quy ẩn giang hồ rồi”. Lôi Kình nhíu mắt, quay sang cười với Nại Nại.
Trước giờ Nại Nại luôn là đứa trẻ hiếu kì. Quãng thời gian 2 năm làm người vợ bị bỏ rơi dần biến thành thời kì thỏ ngọc thơ ngây, từ sau khi gặp Lôi Kình. Nếu như làm người phụ nữ độc lập tự chủ khó như vậy, tại sao lại không an nhàn hưởng thụ cuộc sống của kẻ ngốc nghếch? Cho nên cô tôn trọng mong muốn cuộc sống giản đơn, cười hì hì nói: “Sao thế? Anh không làm nhân vật nam chính vĩ đại chịu hi sinh nữa sao?”
“Nhân vật nam chính gì?” Lôi Kình không hiểu câu nói này.
“Chính là nhân vật nam chính trong các tiểu thuyết đó. Vì người phụ nữ mình yêu mà chấp nhận gánh vác hết mọi khổ nhọc lên vai mình, thà để cho người đó hiểu lầm thì cũng không giải thích. Luôn lấy cớ vì cô ấy để tước đoạt quyền biết mọi chuyện của người khác. Cuối cùng tận mắt nhìn người phụ nữ mình yêu xà vào lòng người đàn ông khác, nén đau đớn trong tim. Đó chíng là thánh phụ trong truyền thuyết”. Nại Nại đem hết bao kinh nghiệm tích luỹ nhiều năm về các tiểu thuyết tình cảm kể lại cho Lôi Kình.
“Cái gì mà loạn tùm lum thế? Thằng đó có bị hỏng gì không? Sao lại đem vợ mình cho người khác như thế?” Lôi Kình cười nhạt: “Anh không ngu ngốc thế, người phụ nữ của anh, không tặng cho ai hết”.
Lôi Kình trước giờ chưa từng nói những lời lẽ tình tứ thế, may mà Nại Nại còn đang chìm đắm lâng lâng vì sắp được trải nghiệm cuộc đời xã hội đen nên chưa kịp phát hiện ra sự dị thường của anh. Cô nói tiếp: “Vậy tốt! Em sẽ cùng anh trải qua những ngày tháng sau cùng trong cuộc đời xã hội đen. Nhưng em nói trước, phải mua bảo hiểm cho em, người thụ hưởng ghi tên mẹ em”.
“Tại sao lại ghi tên mẹ em?” Lôi Kình tim xót, mặt cũng xót.
“Bởi vì đến em cũng tiêu rồi thì anh đâu còn nữa”. Nại Nại thản nhiên suy luận.
Như vậy có phải đồng nghĩ với việc, cô biết rằng anh nhất định sẽ dùng cả tính mạng và sức lực để bảo vệ cô. Đoạn hội thoại được đọc hiểu lại trở thành khẳng định rõ ràng trong Lôi Kình đang mặt mày đỏ tía, ánh mắt long lanh.
“Được, không thành vấn đề, anh đồng ý”. Anh cười hài lòng: “Anh nhất định không để mẹ em nhận được một đồng tiền nào”.
“Được!” Nại Nại ra sức gật đầu.
“Trừ phi là tiền mừng đám cưới”. Lôi Kình bổ sung thêm.
“Xí…” Mặt Nại Nại đột nhiên đỏ lựng, trong mắt tràn đầy tia hạnh phúc.
Không ngoài sự dự liệu của Lôi Kình, tốp người đến báo thù ập tới vào buổi chiều tối.
Người tới rất lịch sự chào hỏi mấy anh em dưới nhà, sau đó hình như có ý cười nhạo Lôi Kình đang ngồi trên sô pha đối diện: “”Nghe nói sáng nay Khổng Tích tới? Hắn chỉ chạm vai của anh? Mắt của hắn bị thương? Súng thần cũng có lúc thất thủ?”
Lôi Kình lấy thuốc ra châm, cầm trên tay mà chưa hút, mỉm cười nói: “Bởi vì tôi đã giúp hắn trừ khử người mà hắn hận nhất, nên hắn chịu nhượng bộ một bước”.
“Thực ra anh biết, tôi biết, năm đó gia tộc Khổng Tích diệt vong là trò quỷ của Smith, anh chẳng qua giúp nhà họ La đòi lại công bằng thôi. Rốt cuộc lại hoàn thành giấc mộng nhận con nuôi của Smith. Tiếc rằng Smith lại không hiểu một câu tục ngữ của người Trung Quốc chúng ta, “rước cáo vào nhà” chính là kết cục của hắn. Bây giờ hầu hết bọn người ởBostonđều về dưới chướng Khổng Tích, coi như đã thực hiện được mong ước phát dương quang đại năm xưa của Khổng gia”. Người đối diện cười cũng tuỳ ý, vết sẹo trên mặt vì cười nên trông càng đáng sợ hơn.
Lôi Kình nhìn anh ta cười, giống như bạn bè lâu ngày gặp mặt vậy, chỉ là nói chuyện cũ người xưa mà thôi, anh nói tôi đáp, thoải mái tình cảm.
Nại Nại ở trong bếp chuẩn bị cà phê chuẩn bị ra thì bị Hứa Thuỵ Dương chặn lại, hình như anh muốn giúp đỡ. Nhưng Nại Nại đi vòng qua tay anh, mỉm cười trực tiếp đi thẳng đến chỗ Lôi Kình, đặt cà phê ra trước mặt khách, quay lại chớp chớp mắt với Lôi Kình rồi đặt ly cà phê trước mặt anh.
Lôi Kình cúi đầu nhìn, trong ly cà phê lại là nước lọc.
Biết trò quỷ Nại Nại làm để trêu anh, trước mặt khách không tiện nổi giận, anh đành mỉm cười, bê ly cà phê một hơi cạn sạch.
Người đối diện nhìn chằm chằm vào Nại Nại, tay bê ly cà phê bỗng khựng lại: “Lôi Kình, anh để người phụ nữ của mình ở đây?”
Lôi Kình ‘ừm’ một tiếng, tiếp đó người kia lại hỏi: “Anh không sợ anh chết cô ấy sẽ đau buồn sao?”
“Hiển nhiên là tôi không sợ”. Lôi Kình cười nói: “Tôi lại cảm thấy nếu tôi chết ngay trước mặt cô ấy thì sẽ là sự giúp đỡ lớn cho cô ấy”.
“Để cô ấy biết lần sau nên tìm một người tốt?” Người đó cười mỉa mai, lặng đặt ly cà phê lên bàn.
“Sai! Để cô ấy có thể kiêu hãnh vì người đàn ông của mình”. Lôi Kình lặng im một lúc rồi mới nói.
Lăng Phong mỉm cười, rút khẩu súng từ trong túi quần ra vứt lên bàn trà.
Anh ta tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: “Lôi Kình có người mua tôi giết chết anh”.
Lôi Kình chả buồn nhấc mắt lên, chậm rãi lấy khẩu súng trên bàn, kiểm tra một lúc rồi nói: “Ai thế? Cung cấp súng tệ vậy? Lôi Kình này ít nhất cũng phải dùng khẩu Walther P99 chứ? Người này thật không biết gì cả”.
Nại Nại đứng một bên, bị khẩu súng đen ngòm trước mắt doạ mất cả hồn. Thái độ thản nhiên bình lặng của Lôi Kình trước vũ khí sát thương kinh khủng đó càng khiến cô cảm thấy phẫn uất. Đúng vậy, anh đã quen với chúng, nhưng cũng không nên đùa giỡn với tính mạng, ít nhất cũng phải tỏ ra căng thẳng đôi chút chứ? Thật không hiểu anh đang nghĩ cái gì? Lẽ nào muốn làm dũng sĩ trước mặt cô?
“Lôi Kình chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, con số người đó đưa ra không nhỏ. Nên chúng ta giao tình là giao tình, làm ăn là làm ăn. Anh cầm súng đi”. Lăng Phong cười, lấy khẩu súng từ tay Lôi Kình, cúi đầu điều chỉnh.
Cùng lúc đó, Hứa Thụy Dương và Hồng Cao Viễn ngồi bên bật đứng dậy, rút súng ra chĩa vào đầu Lăng Phong.
Tim Nại Nại như nhảy ra khỏi ngực, mắt và miệng đều mở to ra kinh hãi.
Lần này thì đúng là được dịp mở rộng tầm mắt rồi. Súng lục đẫm huyết lại còn thêm các băng nhóm thanh toán nhau. Đây đúng là những tình tiết kinh điển nhất trong các tác phẩm điện ảnh của Ngô Vũ Sâm rồi.
Ngay lúc này nam nhân vật chính thường tỏ thái độ lạnh lùng phá vỡ mỹ cảnh bày ra trước mắt.
“Lôi Kình, anh tiếp khách kiểu gì vậy?” Lăng Phong mỉm cười, tay điều chỉnh súng vẫn chưa dừng lại một giây, tiếng lạch cạch không ngừng.
Lôi Kình lạnh lùng ra lệnh cho hai người phía sau Lăng Phong: “Rút xuống”.
Nhưng Hứa Thụy Dương và Hồng Cao Viễn không hề rút lúi, tiếp tục dí súng vào huyệt thái dương của Lăng Phong.
Nại Nại tận mắt thấy miệng người kia mím chặt lại, khuôn mặt mang sẹo bắt đầu mất đi nụ cười. Nét mặt lạnh lùng của anh như nói với mọi người rằng giây phút sinh tử đã đến.
Đột nhiên Nại Nại chẳng suy nghĩ gì xông ra phía trước mặt Hứa Thụy Dương, tay run run bê ly cà phê nóng hổi.
“Anh vẫn chưa uống cà phê, uống nhanh kẻo nguội”. Nại Nại run rẩy nói chẳng tròn chữ thành câu.
Hứa Thuỵ Dương dần hạ súng xuống, ngước lên nhìn biểu hiện của Lôi Kình.
Đột nhiên Lăng Phong mỉm cười, nói với Nại Nại: “Cô đừng phí công tốn sức nữa, bọn họ sẽ không nghe cô đâu”.
Nại Nại nhìn Lôi Kình vô vọng, không biết tại sao, cô không cảm thấy người đàn ông này có ý xấu, thậm chí anh ta còn chẳng có ý giết Lôi Kình, bởi vì ngón tay của anh còn chẳng để vào cò…
Giây phút Nại Nại xông ra sắc mặt Lôi Kình liền biến đổi, nhưng ngay sau đó, anh bình thản nói: “Nại Nại, quay về”.
“Nhưng mà…” Nại Nại vẫn muốn nói.
Lôi Kình cau mày ra hiệu cô im lặng, ánh mắt luôn nhìn về phía cô, nặng nề, đứng đối diện nên Nại Nại đương nhiên cảm nhận được áp lực từ ánh mắt đó, nên có cảm giác hơi sợ hãi.
“Anh muốn uống nước lọc”. Lôi Kình mỉm cười ra hiệu Nại Nại lấy thêm cho anh một ly. Nại Nại chu mỏ, biết thừa anh muốn tách cô ra khỏi chỗ này, nhưng trước mặt mọi người không tìm được lí do từ chối.
Cô im lặng cúi đầu đặt ly cà phê lên bàn, rồi khó chịu lấy chiếc ly của Lôi Kình, đi vào trong bếp, tai thì vểnh hết cỡ nghe ngóng chuyện bên ngoài.
“Lôi Kình, anh thay đổi rồi”. Đây chắc là giọng của anh mặt sẹo.
“Có sao?” Giọng Lôi Kình dường như không mấy vui.
Tiếp sau đó chẳng có động tĩnh gì nữa. Nại Nại vội vã rót nước, tay vẫn run run, chẳng tiếng động gì, cũng không biết ngoài kia đang xảy ra chuyện gì nữa? Nhưng nghĩ lại không có tiếng động cũng rất tốt.
Ngay lúc Nại Nại rót xong nước đi ra khỏi bếp thì cảnh vật ngoài phòng khách khiến cô suýt chút vừa bê nước vừa nhảy tưng tưng.
Hứa Thuỵ Dương và Lão Thất ngồi bên cạnh Lôi Kình, Hồng Cao Viễn và Lão Ngũ thì ngồi cạnh người đàn ông mặt sẹo. Sáu người lại ngồi dàn hàng như đang mở hội nghị ‘sáu bên’.
Họ đang làm gì đây?
Nại Nại tiến lui không xong, đành bê nước mím môi đứng ngoài cửa.
“Nói như vậy, lần này anh tới đây du lịch?” Lôi Kình mỉm cười, tựa lưng vào sô pha.
“Gần như vậy”. Lăng Phong cũng tựa lưng vào ghế và mỉm cười.
Chuyện gì thế này? Mới chỉ có vài phút rót nước, mà đã thành hội nghị đàm phán đa quốc rồi? Nại Nại khó hiểu nhìn mọi người.
“Vậy anh có thể đi rồi.” Lôi Kình cười nói: “Xa như vậy mà bắt anh tới đây, đúng là ngại quá, may mà chỗ Lão Thất có thứ anh thích đang đợi sẵn anh”.
Lăng Phong mỉm cười nói chuyện như người trong nhà: “Anh đã giải quyết hết hai kẻ thù lớn rồi, tiếp theo định làm gì nữa?”
Lôi Kình tựa sô pha, vẫy tay gọi Nại Nại, giọng nói bất lực: “Anh xem, người phụ nữ của tôi ngốc vậy, tôi còn có thể làm gì?”
Lăng Phong lắc đầu cười: “Cô ấy không ngốc, có thể nhận ra tôi không có ý giết anh. Phản ứng đầu tiên là khuyên giải mấy huynh đệ của anh, chứ không phải tôi”.
Mấy câu này thì Nại Nại hiểu, hình như đang nói bản thân cô.
Nại Nại chậm rãi đi tới trước mặt Lôi Kình, liền bị anh kéo vào lòng, nhìn cô một hồi anh nói: “Nếu như không có anh, tôi cũng không phát hiện cô ấy lại thông minh thế”.
“Con người anh xưa nay lời nói và suy nghĩ bất nhất, không hề thay đổi gì”. Lăng Phong cười nói.
“Anh cũng khác gì? Rõ ràng đến du lịch lại bảo đến giết tôi, chỉ thích trêu chọc người ta”. Lôi Kình vuốt ve mái tóc Nại Nại. Còn cô muốn giữ hình tường trước mặt người ngoài nên cố gắng ngồi dậy, nhưng lại bị anh giữ chặt, thầm thì: “Nằm im, như vậy rất hay”.
“Lúc nào định sinh con?” Lăng Phong cười ha ha.
“Có liên quan tới anh sao?” Lôi Kình ôm Nại Nại hỏi vặn.
“Đương nhiên, mạng bố nó là do tôi giữ, nên đứa trẻ tất nhiên có liên quan tới tôi”. Lăng Phong cố tình nói chuyện bí hiểm.
“Ai giữ mạng cho ai cũng chưa biết đâu”. Lôi Kình mặt không đổi sắc cười nói: “Đợi khi nào con tôi đầy tháng, chúng ta lại tỉ thí lần nữa”.
Lăng Phong cười lớn: “Được, nhất ngôn cửu đỉnh, giữ lại cái mạng nhỏ cho anh, đợi sinh xong một nhóc rồi tính sau”.
Mắt thấy hai người càng nói càng lăng nhăng, Nại Nại không chịu nổi dùng tay cấu sườn Lôi Kình một cái. Anh đau tới mức buông tay ra, Nại Nại nhanh chóng chạy mất dạng vào bếp.
Lăng Phong vứt mẩu thuốc xuống đất, lấy chân dập tắt, đứng dậy từ biệt: “Tôi sẽ ghi nhớ những lời anh nói”.
Lăng Phong nhìn nét mặt Lôi Kình liền cau mày: “Tôi đoán cô ta sẽ tới tìm anh. Bây giờ tôi chẳng thể hiểu nối suy nghĩ của đàn bà nữa”.
“Suy nghĩ của phụ nữ tốt nhất đừng tìm hiểu làm gì, vì không thể hiểu nổi đâu. Bởi vì cánh chúng ta nghĩ bằng đầu, còn phụ nữ dùng tim xét việc”. Lôi Kình cười trong bế tắc.
Lăng Phong cười không nói gì, đi ra ngoài theo sự hộ tống của Hứa Thụy Dương và Hồng Cao Viễn.
Ngay vào giây phút cửa đóng lại, Lôi Kình nghe thấy rõ tiếng thở yên tâm khẽ khàng của Nại Nại trong bếp.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Xã hội đen