Rốt cuộc thì trên thế gian này không tồn tại mấy lời: “Chia tay trong hạnh phúc.” Muốn đoạn tuyệt người khác thì phải biết nhẫn tâm, trong lòng Nại Nại thấy hơi buồn, nhưng vẫn kiên trì đến cùng. Người ta thường nói, chia tay vẫn là bạn, li hôn vẫn là tình nhân, mộng tưởng thế giới đại đồng đó tuyệt đối không bao giờ có trong chuyện li hôn vì xuất hiện người thứ ba. Sai là sai, không ai có thể giải thích để người kia hiểu ra lí lẽ được.
Nại Nại cúi xuống nói tiếp: “Lữ Nghị, có những thứ đã mất đi rồi không bao giờ lấy lại được. Không phải vì ai đúng ai sai, mà chỉ vì đó là những thứ tối kị với tôi, anh động vào thì không có đường quay lại. Cho nên đừng phí công tốn sức nữa”.
Sở trường Nại Nại không phải mắng nhiếc chửi bới, cô lại càng không thích mỉa mai dày vò, nên chỉ dùng lời bình tĩnh chối từ Lữ Nghị.
Bởi vì cả anh và cô đều biết, chỉ cần Nại Nại bình tĩnh chối từ, nghĩ là cuộc hôn nhân của họ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gương vỡ lại lành nữa.
Mặt Lữ Nghị trắng bệch, thân người run run: “Đừng nói nữa, anh biết rồi. Vốn dĩ anh cũng chẳng trông mong có được em tha thứ, anh chỉ hi vọng em sống hạnh phúc thôi. Chí ít phải được an toàn hơn, hắn ta không thích hợp với em đâu”.
Nại Nại đương nhiên biết ý anh nói gì. Chắc chắn anh đã điều tra nghề nghiệp của Lôi Kình, nói ra những lời này cũng không biết anh đã đắn đo trong lòng bao lâu. Nại Nại tựa thành cửa, thản nhiên nói: “Anh ấy đối với tôi rất tốt, vấn đề nghề nghiệp thì không phức tạp như anh nghĩ. Cho nên anh cứ lo chuyện của mình trước đi, tốt nhất đừng để tâm đến chuyện của người khác”.
Khi đã không còn gì để nói cũng là lúc phải rời khỏi.
Nại Nại mở cửa, đưa tay ra phát thiệp đuổi khách: “Không tiễn!”
Lữ Nghị không nói thêm gì, chỉ nhìn Nại Nại đắm đuối, cô quay đi chỗ khác, không muốn cho anh thêm chút hi vọng nào.
Lữ Nghị đắn đo trong đầu rất lâu, sau đó mới lấy ra một thứ đặt vào tay cô, nhìn vẻ mặt lạnh lùng cô lần nữa, rồi cúi đầu bước đi.
Đó là nhẫn cưới chứng nhân tình cảm của hai người. Khi biết anh có nhân tình, cô vứt qua một bên, chẳng biết chui vào xó xỉnh ngóc ngách nào. Từ lúc chuẩn bị li hôn, đến khi chuẩn bị dọn khỏi nhà cũng là một khoảng thời gian dài, nhưng cô chưa từng để tâm đi tìm thứ này lần nào. Có lẽ lúc đấy đối với cô chiếc nhẫn đã không thể níu kéo được đoạn hôn nhân này nữa, không thể khiến cô cảm động nữa, vậy nên không cần thiết phải tìm kiếm nữa. Bởi vì chính chiếc nhẫn đó đã lặng thầm bóp lấy hơi thở cô trong những đêm anh không quay về.
Cuối cùng cô đã vứt bỏ được nó.
Rõ ràng đã không còn tình cảm nữa, nhưng Nại Nại lại không muốn vứt bỏ chiếc nhẫn lần nữa. Nó tượng trưng cho 10 năm hồi ức của cô, cũng là một bộ phận trong cuộc đời cô. Cô muốn lưu giữ lại, để sau này già nua sẽ có chút tàn niệm, cho dù đó là tàn niệm tồi tệ nhất trong cuộc đời.
Đúng, chính là vậy.
Nại Nại cầm chiếc nhẫn lặng đứng ngoài ban công, nhìn theo chiếc xe màu bạc của Lữ Nghị đang phóng đi.
Lưu luyến không rời nên trước khi đi khỏi anh vẫn nhìn về phía ban công nhà cô. Nại Nại sợ bị anh nhìn thấy liền nhanh chóng lùi về sau trốn đi. Không ngờ mẹ cô đang đứng đằng sau phơi quần áo, thấy dáng vẻ lén la lén lút liền vỗ vai một cái. Nại Nại sợ hãi hét lên, quay lại liền thấy mặt mẹ: “Giật cả mình, mẹ định đại nghĩa diệt thân sao?”
“Bộ dạng của con thế này liệu có cần mẹ diệt không? Bản thân tự kết liễu rồi còn gì? Nhẫn tâm cũng không kiên trì đến cùng, còn có thể làm gì nữa?” Mẹ Nại Nại nhìn thấu mọi thứ.
“Mẹ, con ngày càng thích đấu khẩu với mẹ rồi, ích lợi cho việc mở mang đầu óc”. Nại Nại cười hí hửng.
“Đừng đánh trống lảng. Mau khai thật cho tôi biết, yếu tố không ổn định là cái gì? Rốt cuộc con đã động chạm đến ai?” Mẹ Nại Nại trước giờ tai thông bốn phương mắt nhìn tám hướng, nói thẳng ra là mê man tán gẫu chuyện phiếm quên lối về.
Nại Nại thiếu tự nhiên phơi quần áo lên dây, không dám trả lời: “Mẹ, tối nay mình ăn gì nhỉ?”
“Con không khai báo thì chẳng có gì mà ăn”. Bây giờ mẹ cô cũng vô cùng nhàn hạ, những lời uy hiếρ người nói ra rất thuận miệng.
Nại Nại đành phẫn nộ trách móc: “Mẹ… mẹ ngược đãi con gái đẻ đấy”.
“Hơn ba mươi rồi còn bị ngược đãi chắc? Tôi cứ ngược đãi chị đấy? Mau thành thật khai ra rồi mẹ làm cho mà ăn”. Lòng hiếu kì của mẹ cô không hề thuyên giảm.
Tuy Nại Nại nấu ăn rất ngon, nhưng mấy ngày về mẹ nuôi thì thành ra lười biếng, chẳng có việc gì cũng thích ngồi nhìn mẹ nấu nướng, thỉnh thoảng ăn vụng một miếng, cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Nào là Lôi Kình đáng chết, Lữ Nghị đáng băm, cô đều quên bẵng hết.
Khoảng thời gian này như đang thử thách tốc độ tăng cân của Nại Nại. 10 ngày tăng 4 cân. Nếu như các bác nông dân nuôi lợn mà tăng trọng nhanh như cô thì chắc chắn đã thành phú hộ lâu rồi.
“Con không muốn nói thì thôi, nhưng lần này nói trước là lựa chọn lần hai rồi thì nhớ mang kính vào. Còn khuyên nhủ người ta nữa, mình thì không thế sao?” Mẹ Nại Nại nghiêm nghị nói.
“Mắt nhìn của con không tốt thế sao, mẹ sao lại đánh giá thấp con gái mình thế?” Nại Nại nũng nịu, đỡ lấy những thứ trong tay mẹ: “Thái hậu nương nương, người nghỉ ngơi đi, một mình nô tì làm là được rồi, các thứ khác người không phải bận tâm”.
“Không bận tâm mới lạ. Cô dám lôi về một tên đầu trâu mặt ngựa thì chờ đó xem tôi trừng trị hắn.”
Còn muốn trừng trị Lôi Công? Không bị sét đánh là may lắm rồi!(Lôi trong tiếng hán là sét) Nại Nại không biết tại sao lại muốn cười, chờ đợi giây phút giao đấu giữa mẫu thân đại nhân và Lôi Kình. Nhưng mới nghĩ một lúc lại nhớ Lôi Kình đã rời khỏi mình, tim liền quặn thắt.
Bên này Nại Nại đang suy nghĩ linh tinh, bên kia mẹ cô đã hết thấy tò mò liền bước vào bếp trước làm thức ăn. Lặng một hồi lâu Nại Nại mới phơi nốt quần áo rồi đặt chậu phía dưới hứng nước. Ngó xuống dưới nhà thì thấy người đã đi biến mất dạng rồi. Cứ im lặng như vậy, lãng tử hồi đầu đã đi rồi, mang theo luôn cả 10 năm thời gian và tất cả tình cảm giữa họ.
Không nỡ sao? Có lẽ cũng có một chút. Nại Nại hiện nay đang trong tình trạng chia xa. Anh ta với Lôi Kình đều giống nhau, đều là loại người không quên nổi lại không muốn nhớ tới.
Giây phút yên bình lúc ấy, cô không muốn phá vỡ.
Cho nên, hãy đi cả đi!
Lôi Kình đột nhiên muốn quay lại biệt thự số 21, vào những giây phút anh mệt mỏi nhất.
Ý muốn rút lui đã truyền đi, nguy hiểm sắp ập tới. Y Lệ lợi dụng quan hệ vớiJacksonthâu tóm được gần nửa sản nghiệp của Húc Đô về phía mình, anh chẳng thèm tranh giành với cô. Suy nghĩ duy nhất lúc này của anh là tựa vào đâu để có thể nhớ đến Nại Nại.
Nhớ tới người phụ nữ đáng yêu đó.
Anh ngồi trước tấm kính ở thư phòng lặng ngắm lớp bụi bay lượn trong không khí, chiếc áo sơ mi đen đang mặc hơi nhăn, như xếp đầy nỗi nhớ Nại Nại trên đó.
Lúc đó, cô ngã trước mặt anh. Lớn như vậy rồi mà không để ý chút gì để bị ngã, làm người ta không thể nhìn cười.
Còn lúc ăn món cay, mũi cô thường đỏ lên, dáng vẻ thở gấp thổi hơi cay đó thật dễ thương biết mấy.
Đương nhiên còn cả sự thẹn thùng trên giường của cô nữa. Lần đầu vuốt ve ngực anh khen kĩ thuật không tệ, mặt cô chẳng thể ngẩng lên được, lại còn ép anh đi mua ‘đồ’ nữa.
Không biết từ lúc nào, cô đã lặng lẽ lưu lại hình ảnh mình trong trái tim anh. Từng nụ cười, tiếng khóc, giận dỗi, đau đớn của cô đều khắc sâu trong tâm trí anh, vô cùng rõ ràng.
Dưới anh nắng vàng nhẹ dịu xuyên qua tấm kính, Lôi Kình lấy bút ra bắt đầu vẽ lại hình dáng cô lên giấy.
Tâm trạng anh dường như không hề bị vô số chuyện mệt nhọc gần đây ảnh hưởng, chỉ vài đường, một khuôn mặt xuất hiện, là Nại Nại đang mỉm cười.
Nại Nại có một đôi mắt đẹp, khi cười đôi mắt cong cong, đuôi mắt có vài nếp nhăn nho nhỏ, nhưng không hề ảnh hưởng đến tổng thể, ngược lại trông rất hài hòa. Lúc buông tóc, thường khiến người ta muốn vuốt ve mái tóc cảm nhận mái tóc dài suông mềm bóng mượt.
Ngay cả lúc Nại Nại tức giận, anh cũng vẫn thấy cô đẹp, cả khuôn mặt đỏ phừng, ngũ quan hài hòa, khiến anh chỉ muốn xông tới mà gặm nhấm, khiến anh trong đêm khuya lặng lẽ đắm say nằm ngắm cô.
Đương nhiên, anh sẽ không để cô biết chuyện thích nhìn ngắm cô lúc nửa đêm. Người phụ nữ ngốc nghếch của anh ngày càng to gan, nếu còn cho cô biết chuyện này, chắc cô sẽ leo lên cổ anh cưỡi mất! Lôi Kình mỉm cười, vẽ thêm vài đường, tóc mái dài dài, che phủ quá nửa phần trán trên mặt cô.
Đúng rồi, cô còn chê trán mình quá to, nhất định phải để mái che bớt đi. Anh thì cảm thấy rất vừa vặn, thậm chí nói rất đẹp. Chỉ tiếc là cô không nghe.
Lôi Kình mím môi lại vẽ thêm lông mày và mắt lên khuôn mặt cô. Mắt Nại Nại dưới ánh đèn có màu hổ phách long lanh tựa đá quý. Nhưng ở nhà cô lại thích đeo kính, hại anh không nhìn được đôi mắt đẹp của cô. Anh đã mấy lần định vứt cặp kính đáng chết đó. Nhưng từ khi nghe nói chính đôi kính đó đã chặn đường biết bao kẻ si tình theo đuổi, thì anh còn đặc biệt trân trọng cặp kính đó hơn. Nói cho cùng anh nhìn không thuận mắt thì người đàn ông khác cũng không thích, như vậy thì Nại Nại vô cùng ‘an toàn’.
Thêm vài đường nữa là có thể hình thành đôi môi. Đôi môi hồng sen đó chính là chỗ mà anh nhung nhớ nhất. Cô không thích lau đi son môi, mùi phấn son nhè nhẹ thoang thoảng như mây bay, thuần khiết khiến con người ta không thể bình thản lại, như muốn trêu chọc chút lí trí còn sót lại trong anh.
Lôi Kình say đắm nhìn tác phẩm chưa hoàn thành, bỗng nhiên nếm mùi nhung nhớ khôn nguôi. Đó là cảm giác mà anh chưa từng trải qua, anh nghĩ anh đã thật sự đắm chìm vào chiếc bẫy mang tên Tần Nại Nại, chẳng thể rút ra được nữa.
May mà, may mà Nại Nại không phải do Y Lệ phái tới, nếu không anh chắc chắn sẽ thân bại danh liệt, thảm bại cực kỳ.
Anh yêu Nại Nại, yêu cô từ tận đáy con tim. Đối với những người trên giang hồ, đó là một thứ tình yêu nực cười.
Tràn ngập trái tim khối óc đều là Nại Nại.
Cũng chính vì vậy mà anh không muốn để Nại Nại tiếp tục bên cạnh, anh không muốn cô ở bên anh trong những ngày đen tối trước khi rửa tay gác kiếm. Nhưng điều đó không có nghĩ là dễ dàng từ bỏ cô, anh chỉ cần cô đợi anh mấy tháng thôi, thời gian để lột bỏ thân phận trước kia sẽ không quá lâu, anh muốn tất cả đều xảy đến thật nhanh. Ngay khi kết thúc tất cả quá trình rút lui, anh ngay lập tức đến trước mặt nói với cô, câu nói mà tất cả mọi phụ nữ đều thích nghe.
Lôi Kình rút thuốc ra châm, hít một hơi dài, rồi tiếp tục vẽ nốt chiếc cằm xinh xắn của cô. Sau đó lấy chiếc di động trên bàn, đặt bên tai: “Alô, Hứa Thụy Dương? Đến số 21 ngay, bọn người ởBostonhai tiếng nữa là tới đấy”.
“Lần này Đại ca thực sự chuẩn bị kĩ rồi?” Vẫn đang ngồi làm việc bên căn số 22, Hứa Thụy Dương cảm thấy Lôi Kình không phải đang đùa, hai hàng lông mày gần như nối thành một đường thẳng.
“Khổng Tích vừa gọi điện bảo lần này hắn cũng tới”. Lôi Kình mỉm cười với bức họa trong tay, hình vẽ thật đẹp, rất giống, không biết liệu còn cơ hội nhìn thấy con người bằng xương bằng thịt nữa không.
“Thằng đó…Kình ca, anh mau đi đi, anh yên tâm, bọn em chắc chắn sẽ chống chọi được. Khổng Tích lần này nhất định muốn lấy mạng anh”. Hứa Thụy Dương nói trong hoang mang, vô cùng căng thẳng.
Cho dù là lúc một mình điBostonđàm phán Thụy Dương cũng từng căng thẳng như vậy bao giờ. Lần này đúng là không như mọi lần. Ai ngờ kẻ thù nợ máu vì anh em nhà họ La (Lão Thất và Lão Ngũ) cũng nhân cơ hội này đến trả thù. Xem ra lần này quay đầu không nổi rồi!
Tuy biết rằng đều là nợ máu năm xưa gây ra, đáng bị đến đòi nợ, nhưng anh không muốn Lôi Kình gánh chịu cùng bọn họ. Thụy Dương hét lên trong điện thoại: “Kình ca, anh mau đi đi, anh còn chị dâu nữa, anh không muốn thấy chị dâu đau khổ đúng không? Cho dù anh có thể qua được kiếp nạn này, nhưng chí ít cũng đứt đoạn gân cốt nằm liệt trên giường, còn ai chăm sóc chị dâu?”
Thời khắc quan trọng, anh hi vọng Tần Nại Nại có thể kich thích ý nghĩ trốn thoát cầu sinh trong Lôi Kình.
Sự thận trọng chưa từng thấy của Hứa Thụy Dương khiến Lôi Kình bật cười, anh nhìn bức họa trong tay nói: “Yên tâm đi! Anh sẽ cố vượt qua kiếp nạn này. Nếu lúc này anh hèn nhát trốn đi, sợ rằng cả đời này không còn mặt mũi gặp lại được nữa.”
Hứa Thụy Dương thở dài: “Được rồi, em hiểu rồi, Kình ca, em với Hồng tử sẽ qua ngay.”
Lôi Kình đang định nói tiếp thì có người ngoài cửa bấm chuông.
Anh cười lạnh: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới. Bọn họ tới rồi”.
“Kình ca, đừng mở cửa!” Hứa Thụy Dương hét lớn, nhanh chóng cầm khẩu súng, nhảy nhanh xuống lầu.
Lôi Kình cầm di động đi xuồng lầu, mỉm cười mở cửa tiếp khách.
Smith đeo kính râm, chiếc áo khoác dài bay bay trong gió, mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh mắt trời vô cùng bắt mắt. Nhìn thấy chiếc điện thoại trong tay Lôi Kình liền cười mỉa mai: “Lôi, bây giờ gọi điện thì đã quá muộn rồi”.
Lôi Kình nhìn hắn khinh bỉ, không thèm trả lời.
Đằng sau lưng Smith là một người đàn ông cao to lực lưỡng, rõ ràng là người châu Á, lại có làn da trắng nõn như con lai, vẻ mặt toát lên khí chất quý tộc cao sang. Thấy Lôi Kình nhìn mình cười, cũng nở nụ cười đáp lễ: “Lâu rồi không gặp, Lôi đại ca”.
Lôi Kình cũng lịch lãm tiếp chuyện: “Khổng Tích, lâu ngày không gặp, vết thương ở vai lành rồi?”
“Khỏi rồi, cho nên lần này đến trả lại cho đại ca đấy”. Khổng Tích vẫn mỉm cười nhìn Lôi Kình, lặng lẽ đặt một thứ lạnh lẽo lên huyệt thái dương anh, khẩu Banwato màu đen bóng loáng dưới ánh mặt trời.
Nại Nại đang ăn cơm trưa, bỗng thấy tim đau nhói, nuốt mãi không trôi, từng đợt ợ chua dâng trào. Mẹ Nại Nại lặng nhìn rồi mặt không biểu cảm hỏi: “Không phải là có thai rồi chứ?”
Nại Nại lườm mẹ một cái: “Con của mẹ ngoan thế, thai ở đâu ra? Chả nhẽ con là loài sinh sản vô tính?”
“Thế con sao thế?” Mẹ cô bình tĩnh hỏi tiếp.
Ừ nhỉ, rốt cuộc thì sao thế? Sao tự nhiên lại cảm thấy đau đớn như bị móc tim ra thế?
Nại Nại xoa vuốt lồng ngực thần người ra. Lẽ nào, Lôi Kình…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Xã hội đen