Tình yêu và các thiết bị điện tử giống nhau, tỉ lệ đào thải rất cao! Kiểu dáng và tính năng nâng cấp từng ngày từng giờ, nhưng bản chất bên trong thì muôn đời không thay đổi, yêu qua yêu lại, yêu tới yêu lui, chẳng qua cũng chỉ từng đó chuyện, chẳng có gì mới mẻ cả.
***
Lúc Tiểu Trần quay về, Nại Nại đã nằm bò ra bàn ngủ chết mê chết mệt. Lúc điện thoại rung, suýt chút nữa là cô gào lên với đầu dây bên kia: Con bé đáng chết này giờ mới về? Còn để chị phải mở cửa cho em nữa? Dụi dụi mắt nhìn xung quanh, cô mới nhận ra rằng mình vẫn đang ở ngoài, còn “con bé” vô tội vô duyên vô cớ bị mắng kia có lẽ đã lên đến nhà.
“Alô, em về rồi à?” Nại Nại mơ màng ngồi thẳng dậy thì nhìn thấy Lâm Trị đang chống tay ngủ rất ngon lành, còn áo khoác của anh thì đang choàng lên vai cô.
“Chị về rồi hả? Giờ chị đang ở đâu?” Trong điện thoại là giọng nói đầy lo lắng của Tiểu Trần. Nại Nại ngơ ngẩn nhìn chiếc áo trên vai mình một hồi, sau đó vội vàng đứng dậy cởi áo ra, vỗ vỗ vai Lâm Trị.
Nếu đã không muốn để lại đường thoát thân, thì cũng chẳng nên quan tâm chuyện đau lòng. Cô không muốn rước nợ tình, tất nhiên không nên để người khác hiểu lầm. Cái kiểu dùng cái cớ an ủi để bắt cá hai tay, cô không thể làm được.
“Đồng nghiệp của tôi về nhà rồi, cảm ơn cậu đã ở lại cùng tôi lâu như vậy.” Câu nói của Nại Nại rất khách khí. Khách khí như thể họ là người xa lạ.
“Được, vậy để tôi đưa chị lên lầu.” Lâm Trị ngáp một cái, đứng dậy nhưng không hề nhận chiếc áo từ tay Nại Nại.
“Trả cậu áo khoác, không cần đưa tôi lên đâu, cô ấy đang ở trên lầu rồi, rất an toàn…” Từ chối rõ ràng như vậy, đừng nói là cậu không nhận ra đấy!
“Thôi tôi cứ đưa chị lên, ngộ nhỡ tình báo giả thì sao?” Lâm Trị vẫn kiên quyết.
Nại Nại không còn cách nào khác đành phải cầm áo của anh đi về hướng nhà mình. Trời đêm sương xuống hơi lạnh, từng đợt gió lạnh thổi qua mặt, có một cảm giác mơ hồ không thể diễn tả nổi. Nại Nại trộm liếc Lâm Trị, thái độ của anh rất bình thường, cũng không biết có phải do cô phản ứng hơi quá đà rồi không.
Chuyện này đúng là ứng với câu nói trong cuốn “Ba đời ba kiếp, mười dặm hoa đào”: Vốn tưởng rằng cây nhân duyên của mình vẫn là một cái cây già cỗi khô cằn, đã chết hàng vạn hàng vạn năm nay và không thể đơm hoa. Vậy mà hôm nay, nó lại đơm hoa? Hơn nữa lại còn nở một bông hoa tịnh đế[1]?! Sự kinh ngạc này cô cũng có, đến giờ sao đột nhiên chỉ trong một đêm biến thành bánh màn thầu rồi, bản thân Nại Nại cũng không rõ.
Đang mải nghĩ xem nên nói gì với Lâm Trị thì bỗng phát hiện anh đang mỉm cười với cô và nói: “Tôi nói thật, chuyện tôi nói tối nay chị hãy suy nghĩ xem.”
“Chuyện gì?” Nại Nại vẫn chưa phản ứng ngay được, tưởng rằng mình đã hứa hẹn gì trong giấc mơ mà ngay chính cô cũng không biết, vội liến thoắng giải thích: “Đó là mấy lời nói mớ của tôi, không tính!”
Lâm Trị mím môi cười: “Tôi khẳng định lúc đó chị không nói mớ. Tôi nói thật đấy, hãy suy nghĩ kĩ về tôi, tôi không tệ đâu.”
Nại Nại nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Không vấn đề, có cô gái nào tốt tôi sẽ để dành cho cậu.”
Lâm Trị giơ ngón tay cái tán thưởng nói: “Đúng là bốn lạng thắng ngàn cân[2]. Chị thật lợi hại!”
Nại Nại thầm nghĩ, tôi còn có thể vớt trăng dưới đáy biển cơ, chả hiểu đâu vào với đâu, đầu óc thằng nhóc này đúng là phức tạp!
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cô không dám nói nhiều, Nại Nại chỉ gật gật đầu rồi chuẩn bị bước lên lầu. Đập vào mắt cô là là một chiếc xe đang tiến vào ngõ rẽ trong bóng tối, đèn xe vô cùng nhức mắt, khiến Nại Nại phải quay đầu đi, khi nhìn thấy Lâm Trị bỗng dừng khựng lại. Tư duy của Nại Nại xoay chuyển cực kì nhanh, chiếc xe vừa rồi trông rất quen…
Có khi nào là… Liệu có thể ngăn vụ huyết án bị đăng tải trên trang đầu các báo sáng mai hay không chính là dựa vào hành động lúc này. Nghĩ vậy Nại Nại dốc hết dũng khí quay sang nói với Lâm Trị: “Cậu về đi, nếu còn không về thì rất nguy hiểm.”
Nhìn thái độ của cô, Lâm Trị tưởng nhầm cô lo lắng cho an toàn của mình, nên cười tít mắt nói: “Tôi không sợ, ngược lại chị có một mình không an toàn lắm, tôi đưa chị lên nhà vẫn hơn.”
Hành động này không thành công rồi, đổi cái khác!
“Nói gì thế? Sao lại có thể không sợ được? Không bị cướp tiền cũng bị cưỡng sắc đấy.” Nại Nại lo lắng thử lần hai, lấy người chặn đường Lâm Trị quyết không cho anh tiễn lên lầu.
“Cưỡng sắc? Cái này thì tôi chưa từng nghĩ tới. Chị không nói chứ, biết đâu có khả năng này thật!” Lâm Trị xoa cằm tỏ vẻ dí dỏm.
“Nhanh về đi, đừng tán phét nữa. Tôi lên nhà đây!” Nại Nại bước vào trong lầu, vứt lại chiếc áo cho Lâm Trị.
Lâm Trị quả nhiên rất nghe lời, vắt chỉnh tề áo trên tay rồi quay người chầm chậm rời đi. Nại Nại thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn, chiếc xe đó đã đi mất, cô thở dài một tiếng, có lẽ bản thân hoa mắt nhìn nhầm rồi.
Đợi Lâm Trị đi khỏi, cô chạy thần tốc lên lầu, gõ cửa liên hồi. Sau khi Tiểu Trần mở cửa, cô cũng không nói gì, nhanh chóng chạy ra lan can nhìn xuống dưới.
Con đường dưới lầu tối đen như mực, không có gì cả.
Nại Nại cười như mếu, xem ra cô nhìn nhầm thật. Người đó còn lâu mới có lòng lặn lội xa xôi đến tận đây.
Tiểu Trần đi theo sau nhìn xuống dưới, phát hiện ra cái bóng vừa mới rẽ ở khúc ngoặt rất quen thuộc, cô thắc mắc: “Người đang đi phía đó là Lâm Trị đúng không? Sao anh ấy lại ở đây?”
“Tình cờ gặp trên đường, cậu ấy ngồi đợi em cùng với chị.” Giọng Nại Nại có chút thất vọng, chẳng còn tí sức lực nào.
“Ngày hôm nay của chị quá đặc sắc đấy! Buổi sáng thì là xã hội đen, buổi chiều thì là chàng xem mặt.” Đôi mắt Tiểu Trần mở to hết cỡ.
“Em không đặc sắc hơn sao? Mùa xuân tiếp theo đi tìm đến tận một giờ đêm, bước tiến đột phá rồi phải không?” Vừa quay đầu Nại Nại đã thấy Tiểu Trần tiến sát vào người nói: “Ý? Hình như lúc nãy em nhìn thấy chiếc R8, liệu có phải xã hội đen đến không?”
“Nói tầm bậy! Người ta bận lắm, làm gì có thời gian để ý đến chị.” Vừa nhắc đến Lôi Kình là giọng nói của Nại Nại lại thiếu tự nhiên. Tất nhiên Tiểu Trần nhận ra điều này, cô liền nói với cái giọng rất trầm bổng: “Mẹ em nói rồi, thất bại là mẹ thành công, cho nên chị phải không ngừng nỗ lực, quyết không được lùi bước.”
Nại Nại cười méo xệch, lắc đầu, gục đầu vào vai cô rồi đẩy cô về phòng.
Giờ cô không còn có đủ dũng khí để tiến lên phía trước, thế nên chỉ có thể khóa chặt sự nhiệt tình lại. Đối phương không đáp lại, đương nhiên cô cũng sẽ không phản công. Nếu mọi người đều thuộc loại trong nóng ngoài lạnh, vậy thì, xem ai là người không nhịn được trước.
[1] Tên khoa học là Hippeastrum vittatum
[2] Lấy nhu khắc cương.
Ban đêm lại là buổi trò chuyện tâm sự, Nại Nại đã ngủ mấy tiếng rồi nên vô cùng tỉnh táo, cứ ép Tiểu Trần phải kể cho cô nghe chuyện “mùa xuân tiếp theo”.
Đó là một câu chuyện tình cực kì củ chuối được sặc mùi bà nội Quỳnh Dao và bà dì phim Hàn. Thì chẳng qua chính là chuyện một đôi thanh mai trúc mã khi còn học cấp ba cũng có chút tình qua ý lại, sau đó vì hiểu lầm mà chia tay, rồi lên đại học chia ly đôi ngả đường ai nấy đi. Nam có tình, nữ có ý, sau vài năm trôi dạt dòng đời lại phát hiện ra rằng thì ra người mình nhung nhớ nhất chính là đối phương. Vốn vì sự ngoan cố của “trúc mã” mà vẫn chìm đắm trong nỗi đau khổ tuy yêu nhưng không đến được với nhau, nhưng không ngờ bị chủ hộ căn số 18 đả kich nên đã bộc phát.
“Đợi đã, cái này thì liên quan gì đến chủ nhà căn biệt thự 18?” Khả năng khát quát trung tâm vấn đề của Nại Nại xưa nay rất chuẩn xác, đánh bại ý định lấp liếm cho qua chuyện của Tiểu Trần.
“Chủ hộ số 18 không phải nhờ em hỏi số điện thoại của chị sao? Kết quả anh ta gọi tới gọi lui một thời gian đã nảy sinh một suy nghĩ không nên có, cuối cùng anh ta khăng khăng nói là theo đuổi chị thực ra là vì theo đuổi em.” Tiểu Trần giải thích một cách bất lực.
Nại Nại nhướng mày, thì ra trong lúc bất giác đã lại chứng minh vận mệnh tro bụi ngàn năm của bản thân, cũng may mà đã tránh kịp thời, không thì bắn một phát là lại nổ đùng trên đầu cô.
May thay! May thay!
“Sau đó anh ta đã bày tỏ với em?” Nại Nại hỏi.
Tiểu Trần gật đầu: “Anh ta đã bày tỏ, nhưng em không đồng ý.”
“Tại sao?” Không đồng ý mà còn dùng dằng đến một giờ đêm?
“Vốn dĩ em định nhận lời, nhưng anh ta lúc đó lại nhận cuộc gọi chết tiệt của cô bạn gái cũ, nói muốn nối lại tình xưa. Em sợ bị tổn thương, nên mau chóng rút lui.” Tiếng khụt khịt mũi của Tiểu Trần truyền qua khiến người nghe không khỏi chạnh lòng.
Nại Nại những tưởng rằng các cô gái 8X thường không sợ thất bại, nếu có tình địch sẽ liều mình xông tới chiến đấu một sống một còn, nhưng cách làm của Tiểu Trần đã khiến Nại Nại lần đầu nhìn rõ tâm trạng của những cô gái độ tuổi này.
Sợ tổn thương mới là tâm trạng thật của họ. Hào sảng, tuyệt tình, dám nghĩ dám làm thực ra đều để bảo vệ trái tim sợ bị tổn thương mà thôi.
Xem ra, thời đại này, muốn yêu một người thật không dễ dàng!
Sau khi cảm khái một hồi, cô quay sang vỗ vai Tiểu Trần nói: “Đi một bước tính một bước vậy. Rất nhiều người cho rằng đi một bước tính một bước là thái độ sống tiêu cực. Nhưng bản thân chị thấy, đây mới lại cách xử sự đúng đắn. Chúng ta không nên lo trời lo biển những chuyện chưa xảy ra. Rất dễ già nua! Hao tâm tổn sức vì tình yêu càng không đáng, chi bằng vui vẻ qua ngày có sướng hơn không. Đợi khi nào tình yêu thực sự đến rồi hãy tính phải làm thế nào, vậy hay hơn!”
“Đó là cách xử thế của cụ rùa.” Tiểu Trần bật cười.
“Em thẳng thừng quá! Giữ chút thể diện cho chị được không?” Nại Nại giả vờ tức giận, sau đó chính cô cũng bật cười.
Đúng thế, đây chính là suy nghĩ thật sự của một Nại Nại trốn trong mai rùa. Cô chỉ còn lại chiếc mai kiên cố đấy để tránh mưa tránh gió thôi, nếu nó không còn nữa, đến sức lực để đánh trả cô cũng sẽ không còn.
Sau một hồi náo nhiệt, hơi thở hai người dần trở nên bình ổn lại, cả hai xoay người lại suy nghĩ chuyện của bản thân mình.
Nại Nại nằm quay lưng với Tiểu Trần, đưa tay sờ chiếc điện thoại dưới gối.
Nó vẫn nằm đó, trong lòng cô cũng yên ổn đi một chút, nhưng không có ai gọi đến, trong lòng cô lại có chút cô đơn.
Trong bóng đêm cô lại lặng lẽ sờ điện thoại, sau đó từ từ rút điện thoại ra khỏi gối, có chút vấn vương lưu luyến không rời.
Xoay qua xoay lại một hồi, đã thấy Tiểu Trần ngon giấc từ lúc nào rồi. Tuổi trẻ vẫn cứ tuyệt vời, bị tổn thương vẫn có thể ngủ ngon lành.
Nại Nại cố gắng nhắm mắt lại, tìm kiếm cảm giác buồn ngủ. Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy có người đang ngồi bên cạnh vuốt ve khuôn mặt cô, vầng trán của cô.
Cô thở dài, những bức bách trong lòng cũng nguôi đi phần nào.
Nếu như anh có thể dịu dàng như vậy thì tốt biết bao!
Đột nhiên, dưới gối rung lên bần bật, cô kinh ngạc tới mức tim đập thình thịch. Sợ làm Tiểu Trần tỉnh giấc, cô vội vàng rút điện thoại ra, hạ thấp giọng trả lời: “Xin chào, tôi là Tần Nại Nại!”
Không có tiếng trả lời, đầu kia điện thoại chỉ im lặng.
Nại Nại cũng im lặng một hồi lâu, vẫn nghe thấy hơi thở ở đầu dây bên kia, sau một lúc cô nói: “Em ngủ đây!”
Bên kia cũng không nói gì.
Nại Nại cúp điện thoại, lại cất xuống dưới gối, hai mắt thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Điện thoại lại rung, theo bản năng cô lại bắt máy. Phía kia điện thoại vẫn im lặng.
Rất lâu rất lâu sau… “Nại Nại!” Anh gọi cô.
Vô cùng dịu dàng, giống như trong mơ.
“Ừm?” Nại Nại chờ những lời anh muốn nói. Lôi Kình đêm nay có chút khác lạ so với hàng ngày. Nại Nại có thể cảm nhận được dường như anh đã gặp phải chuyện gì đó không bình thường. Không biết vì sao, nhưng cô biết chắc điều đó.
“Không có gì, em ngủ đi.” Vậy lại ngàn lời muốn nói đã nén vào đáy lòng. Nại Nại chờ rồi lại tiếp tục chờ. Sau cùng vẫn không đợi được câu nói đó.
Nại Nại thở nặng nề, rồi nói: “Chúc ngủ ngon!”
Sau đó cô cúp máy.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Xã hội đen