“Là các bạn.” Vân Khinh nhẹ nhõm cả người. Lúc Độc Cô Tuyệt rời đi, cô chỉ cảm thấy mờ mịt, đầu óc mê man không biết đến cái gì, giờ chỉ thoáng chốc đã như tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm, mặt trời ló rạng sau cơn mưa. Các bạn của cô đã tới, họ đã có nơi nhờ cậy rồi.
“Cám ơn em.” Cô run rẩy mò tay sờ Điêu nhi trong lòng. Cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô, Điêu nhi sốt ruột húc đầu đẩy tới đẩy lui. Hiển nhiên chính là Điêu nhi đã đi tìm vua Hổ trắng cùng đồng bọn tới, giữa động vật với nhau hẳn sẽ tự có cách trò chuyện riêng của mình, lại càng thêm có linh tính. Nó biết cô gặp nguy hiểm nên còn chạy đi tìm đàn hổ kéo tới giúp, thật là Điêu nhi ngoan của cô.
Bàn tay cử động càng lúc càng khó điều khiển, đầu óc càng lúc càng mê man. Loại độc này không giết được cô, nhưng lại khiến cô càng lúc càng khó cử động. Vân Khinh cố sức cắn đầu lưỡi mình, mùi máu tanh nhàn nhạt trong miệng cô khiến tâm trí đang mờ mịt hơi tỉnh táo hơn một chút. Vân Khinh cắn răng vươn tay về phía bên hông đang đeo cây đàn Phượng ngâm Tiêu vĩ định gảy đàn. Bạch Hổ vương đã tới, hẳn bầy dã thú cũng chỉ ở quanh đâu đây. Cô muốn gọi hết chúng tới. Độc Cô Tuyệt chỉ có một mình đối phó với Hoàng tuyền Thiết vệ đông đảo là thế, cô hiểu rõ hắn gặp nguy hiểm tới chừng nào. Càng sớm gọi được muông thú tới, Độc Cô Tuyệt càng nhanh thoát khỏi nguy hiểm.
Bàn tay run rẩy chạm vào được dây đàn, Vân Khinh hít sâu một hơi định gảy thành tiếng.
Nhưng rồi Bạch Hổ vương đứng dưới gốc cây nãy giờ chờ mãi mà không thấy cô có động tĩnh gì, lại thêm bản nặng động vật vốn nhạy cảm, nó đã ngửi thấy mùi máu có độc từ lâu. Không thấy con hổ trắng ấy ra hiệu gì, nhưng bỗng nhiên mấy chú hổ còn lại đồng loạt hành động, tung hai chân trước chồm lên thân cây thật mạnh. Dù cây có lớn, rễ có sâu đến mấy cũng khó lòng chịu nổi lực đẩy cố hết sức của mấy con mãnh hổ, nên rung lên bần bật, tán lá xào xạc.
Giờ đây Vân Khinh nào có sức đâu để điều khiển thân mình, cả người vốn đang nhô ra lại bị thân cây lắc mạnh một cái bèn ngồi không vững, lung lay ngã nhào xuống từ trên ngọn cây cao.
Bạch Hổ vương rất thông minh, lập tức tung người nhảy lên dùng lưng đón lấy thân hình Vân Khinh lao xuống giữa không trung. Sự va chạm mạnh mẽ ấy khiến Vân Khinh vốn đang mơ mơ màng màng giờ thấy đôi mắt mình tối sầm lại, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Hành động này của bạn Hổ trắng nọ quả thật hơi bị quá đáng. Điêu nhi nhảy xuống vai Vân Khinh thấy vậy cuống quít kêu chít chít mấy tiếng.
Bạch Hổ vương khẽ uốn người, không thèm quan tâm chung quanh còn có ai đã vội cõng Vân Khinh phóng như bay về phía dãy núi Phỉ Thúy. Mấy con hổ dữ còn lại cũng nhanh chóng chạy theo, khi đi cũng như khi mới đến, lặng yên không hề gây tiếng động.
Sương đêm dần buông, trên mặt lá cây xanh biêng biếc giờ cũng dần bám một lớp hơi sương mong manh để ý mới thấy được. Gió hiu hiu thổi, đêm đã về khuya, dù ban ngày có nóng nực thì trong vùng núi này ban đêm vẫn cứ là mát rười rượi.
Chỉ thoáng chốc đã qua nửa canh giờ, trải muôn khó khăn mới đến nơi, tiếng bước chân vẫn dồn dập vang lên ở đằng xa, ánh đuốc rực sáng một phía chân trời như thể giữa ban ngày. Nhìn về nơi đó, có thể thấy những con rồng lửa dài thượt ngoằn ngoèo uốn lượn di chuyển nhanh chóng, nghe không thấy tiếng, nhìn không thấy bóng, chỉ thấy ánh lửa uốn khúc lượn quanh với tốc độ nhanh kinh hoàng.
“Hừ, muốn bắt ta cũng phải xem lại mình có khả năng đó không đã.” Một giọng nói lạnh lẽo đầy kiêu ngạo vang lên. Trong rừng cây đen như mực bỗng có bóng người lõe lên, Độc Cô Tuyệt phi thân đi ra, cả người đầy hơi thở lạnh lùng khắc nghiệt.
Trên tấm thân cao lớn ấy, không rõ đã gặp phải biến cố gì mà giờ đã chằng chịt vô số vết thương mới, có nặng có nhẹ, bên trên đã rịt lá thuốc để cầm máu. Nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn cơ thể gần như trần trụi ấy cũng đủ hiểu kẻ kia vừa trải qua một trận long tranh hổ đấu kinh hoàng. Nét mặt cứng như sắt, ẩn hiện sắc tái nhợt. Đôi môi thấp thoáng một ánh đen. Bộ tóc đen dài mượt được gió đêm hất tung phất phơ bay. Dáng người ấy, không hề có vẻ yếu ớt ẻo lả, mà ngược lại tà mị ác độc kinh hồn, như thể Diêm La của đêm tối, vừa quyến rũ chúng sinh vừa sát khí đáng sợ.
Đôi mắt bỗng lóe sáng, Độc Cô Tuyệt vung tay vỗ một chưởng vào thân cây Vân Khinh ngồi trên đó rồi phi thân tung người lên cao. Hắn đã nói nửa canh giờ là nửa canh giờ, hắn tới đón cô đây.
Tán cây vẫn như cũ, gió mát vẫn như cũ, không thiếu mẩu lá nào. Chỉ có điều, người vốn phải ngồi ở đó lại không còn đó. Hương thơm nhè nhẹ dìu dịu còn phảng phất đâu đây trong không gian, nhưng người lại không còn.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Độc Cô Tuyệt sa sầm, luồng sát khí lẫn ngọn lửa giận dữ không cách nào kiềm chế nổi bùng phát. Có chú quạ đêm bị sát khí kinh động tới, bật kêu quạ quạ vài tiếng hoảng hốt vỗ cánh bay mất.
Một nhát kiếm phạt ngang, cắm ngập vào thân cây chắn trước mặt. Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt vốn bình tĩnh tự tin giờ đỏ ngầu như máu.
Độc Cô Tuyệt xoay người nhảy xuống đất, nắm chặt kiếm sắc trong tay như thể muốn bóp nát chuôi kiếm. Gương mặt cứng như sắt vô cảm không hề có chút biểu hiện nào. Chỉ có đôi tay nắm chặt tới nổi gân xanh mới để lộ tâm trạng đang dao động của hắn.
Không hề gào thét, không hề nổi cáu. Độc Cô Tuyệt chỉ đi vòng quanh gốc cây to nọ, vừa đi vừa cúi đầu kiểm tra nhanh. Nổi giận cũng được thôi, trút giận cũng được thôi, nhưng là có tác dụng gì chứ. Người thì đã mất tích rồi, quan trọng nhất là tìm kiếm dấu vết chung quanh để tìm lại người mất tích mà không phải nổi giận phát điên. Độc Cô Tuyệt hoàn toàn tỉnh táo, hoàn toàn bình tĩnh suy xét hơn bất cứ ai.
Hắn hoàn toàn có thể khẳng định, chắc chắn không phải Vân Khinh tự ý bỏ đi. Cô tuyệt đối không bỏ đi mà không báo trước. Cô nhất định đã bị Hoàng tuyền Thiết vệ bắt đi rồi.
Đôi tròng mắt ngầu đỏ liên tục ngó xung quanh để tìm dấu vết. Không có vết chân ngựa, không có dấu chân người, thật không nhìn ra là đi từ đâu và đi về đâu. Độc Cô Tuyệt nhăn tít đôi lông mày lại khó hiểu.
Chỉ có dấu chân thú vật đầy hỗn loạn. Này là…
Thoáng chốc, nét mặt hắn trở nên rạng rỡ. Còn chưa hoàn toàn rút ra kết luận, bỗng nhiên một tiếng xé gió vang lên, có luồng hàn khí sắc bén cực kỳ đang lao tới sau lưng hắn.
Nét mặt Độc Cô Tuyệt lại sầm xuống. Hắn không quay đầu lại, tung chưởng vỗ lên thân cây đại thụ ngay cạnh mình mượn lực nghiêng người như chim én xuyên rừng chao nghiêng. Sau lưng, một mũi tên nhọn lểu phập một nhát cắm ngập hơn nửa cán xuống mặt đất chính chỗ khi nãy hắn vừa đặt chân.
“Dực vương quả đúng là Dực vương. Ba ngàn thiết vệ của ta cũng vẫn không ngăn nổi ngươi trốn thoát.” Một giọng nói lạnh lẽo tựa băng vang lên. Một người tay giương cung sắt, từ tốn bước ra khỏi bóng đêm. Cái vẻ mặt không khác gì núi băng vạn năm kia còn ai khác ngoài Thiết Long?
Độc Cô Tuyệt thấy người kia là Thiết Long, sát khí bắn ra chiu chíu từ ánh mắt như thể thật sự giết được người. Hắn cũng không chạy đi mà giơ kiếm dài trong tay lên chỉ vào kẻ nọ, cất giọng đầy buốt lạnh. “Người đâu?”
Gã đàn ông vẻ mặt lãnh đạm đứng sau lưng Thiết Long ngắm nghía Độc Cô Tuyệt hồi lâu rồi trầm giọng thốt. “Không ngờ vị vương giả chém giết nổi danh khắp chốn bấy lâu lại có một dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường chừng ấy. Có thể tiễn ngươi xuống suối vàng, chúng ta thật là hãnh diện.”
Dực vương Độc Cô Tuyệt mang mặt nạ sắt chinh chiến sa trường bấy lâu chưa từng gỡ bỏ. Hôm qua chỉ nhìn thoáng qua lại vội vã không nhìn rõ ràng, hôm nay họ mới được tận mắt chứng kiến gương mặt thật của hắn, diễm lệ yêu nghiệt tới thế, quả thật hoàn toàn khác xa với danh tiếng ‘sát phạt chi vương’ (vua chém giết).
“Ta hỏi ngươi, người đâu?” Độc Cô Tuyệt quát lớn, hoàn toàn không để ý đến lời của gã có gương mặt lãnh đạm nọ.
“Đã chết. Hôm nay cả ngươi cũng sẽ phải chết cùng ả ở nơi này.” Thiết Long lạnh lùng lên tiếng, cũng chẳng quan tâm hiện giờ Vân Khinh đang ở chốn nào. Lần này gã chắc chắn sẽ tiễn ả kia sang Tây Thiên, sớm cũng là chết, muộn cũng là chết mà thôi.
Độc Cô Tuyệt vừa nghe thấy, ánh mắt lập tức ngầu đỏ như thể sắp xuất huyết. Hắn gầm lên một tiếng giận dữ, kiếm bén trong tay đột nhiên ném ra khỏi tay, bay về phía hai kẻ kia, nhanh như chớp giật, mạnh tới vô cùng.
Thanh kiếm xoáy tròn vun νút lao tới, gần như không hề vang lên một chút tiếng gió nào. Sức bay mạnh mẽ là thế, lại không hề có lấy một tiếng xé gió nào cả, đủ để thấy Độc Cô Tuyệt trong cơn giận dữ đã dùng lực văng với tốc độ lớn nhường nào. Một kiếm đủ để kinh hãi đất trời.
Thiết Long với người đàn ông lãnh đạm nọ thấy thế đều hoảng sợ, không kịp suy nghĩ đồng loạt ngửa người ra sau, hai đôi chân dùng hết sức đạp mạnh lên mặt đất, thân mình lập tức lao mạnh về phía sau. Chỉ trong phút chốc, bao nhiêu sức lực dồn nén trong người đều bùng phát, nhanh nhẹn dẻo dai như một con báo.
Aaaaaaaaaa, một tiếng kêu đau đớn vang lên. Viên phó tướng của Thiết Long tốc độ không đủ nhanh để theo kịp, bị thanh kiếm sắc đang xoay tròn của Độc Cô Tuyệt phạt ngang qua lồng ngực, chém đứt xương sườn, máu phun như suối. Chỉ một tiếng kêu đau đớn, không còn cơ hội lại đứng lên.
Cùng lúc đó, Thiết Long xoay người vọt ra sau một gốc đại thụ khổng lồ. Chợt răng rắc một tiếng, thân cây đại thụ to như một cái cối xay nhỏ bị chém ngang, rầm một tiếng ngã rạp xuống. Lưỡi kiếm sắc bén đang xoay tròn trên không cũng mất đi sức mạnh, chỉ xẹt ngang qua vai Thiết Long rồi đâm xuống bụi cỏ.
Tất thảy chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Chỉ một chiêu, khiến hai vị đại tướng lừng danh một chết một bị thương.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc Độc Cô Tuyệt ra tay, vô vàn thiết vệ xông ra xung quanh hắn, giáp sắt lạnh lẽo, mũi tên sắc nhọn dữ dằn, vây quanh Độc Cô Tuyệt không một tiếng động. Từ đằng xa ánh lửa cũng nhanh chóng lao về phía này, toàn bộ Hoàng tuyền Thiết vệ đang rải rác khắp núi rừng giờ đều đang túm tụm về đây.
“Độc Cô Tuyệt, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Thiết Long từ từ đứng lên, cũng không quan tâm vết thương trên vai mà chỉ lạnh lùng thốt.
Độc Cô Tuyệt nhìn những mũi tên nhọn lểu chi chít xung quanh, đôi cánh môi giờ đã thâm đen chậm rãi cong lên như thể đang cười nhạo, nhưng trong ánh mắt lại hoàn toàn không có nét cười, lạnh lẽo, tuyệt tình, nghiêm nghị, ẩn bên trong là nỗi phận hận ngập trời cùng cơn lồng lộn không cách nào kiềm chế nổi.
Thiết Long chậm rãi giơ tay lên, các mũi tên trong tay quân thiết vệ xung quanh ngắm chuẩn xác vào Độc Cô Tuyệt. Hắn đứng trong vòng vây, trên nét mặt lại không hề hiện ra chút hoảng sợ nào, diễm lệ như la sát. Thiết Long nhìn hắn, lạnh lùng nói. “Tiếc rằng ngươi không phải người nước Sở. Vĩnh biệt!” Nói rồi hắn hơi động đậy cổ tay định vẫy một cái ra hiệu.
Đúng lúc này, từ đằng xa bỗng vang lên một tiếng kèn trong trẻo, như xuyên rừng đuổi trăng mà tới. Tiếp đó là tiếng vó ngựa đầy nghiêm chỉnh, rầm rộ lao tới với thanh thế cực lớn khiến ặt đất như rung lên. Đó là tiếng kèn gọi quân của Giá Hiên Nghị. Đó là tiếng vó ngựa của ba trăm thiết kỵ dưới quyền Độc Cô Tuyệt. Sở Vân đã tới.
Phong vân tụ hội, đụng độ tất bùng nổ.
“Bắn!” Thiết Long biến sắc lạnh giọng quát lớn. Thời cơ như thế này, dù có phải hi sinh hàng vạn hàng ngàn tướng sĩ cũng phải giết bằng được Độc Cô Tuyệt. Hôm nay không dồn được hắn vào chỗ chết, e rằng mai sau cơ hội tốt khó tìm.
Vạn mũi tên cùng bắn, nhằm thẳng hướng Độc Cô Tuyệt mà bắn. Đúng lúc ấy Độc Cô Tuyệt cũng hành động. Chỉ nghe thấy hắn khẽ cười lạnh lẽo một tiếng, rồi cả thân hình phóng vọt lên cao như thể vừa được chắp thêm cánh, tư thái như muốn xé trời phá mây mà bay. Thân hình hắn còn vô cùng quỷ mỵ, hoàn toàn vượt lên khỏi tầm công kich của ngàn vạn mũi tên. Rồi hắn xoay người trên không lao về phía Thiết Long đang đứng, tốc độ và lực đạo lại còn nhanh còn mạnh hơn cả các mũi tên đang bay.
Gương mặt Thiết Long thoáng sầm xuống, cung sắt trong tay vung lên nhằm thẳng vào Độc Cô Tuyệt đang lao tới.
Mà hắn, tay không tấc sắt, mắt thấy không cách nào tự bảo vệ. Và cũng cùng lúc đó, ba bóng người vọt tới như rồng bay phượng múa, thế tới mạnh mẽ như bay, ánh hàn quang chói mắt, bóng kiếm lượn quanh, trực tiếp xông vào chỗ tên bay đạn bắn. Chỉ thoáng chốc, chung quanh bóng đao ánh kiếm trập trùng.
“Vương gia!” Hai tiếng gầm lớn vang lên cùng lúc, hai người vừa tới quay người lại hợp với Độc Cô Tuyệt thành thế hình tam giác, cùng chắn tên lao tới, phối hợp ăn ý vô cùng. Ấy chính là Mặc Ngân Mặc Ly. Hai người hôm đó lao xuống dòng sông ngầm đuổi theo tìm kiếm không thấy Độc Cô Tuyệt, lại cùng bị cuốn sang một dòng sông khác, bôn ba một chốc lại vừa khéo gặp phải Sở Vân.
Còn bóng người thứ ba chính là Giá Hiên Nghị. Y cầm một thanh trường thương múa tít nghiêm mật không lọt nổi tia gió, chỉ thoáng xoay người đã vung tay ném thanh bội kiếm đeo bên hông cho Độc Cô Tuyệt. Không cần ngôn ngữ, nhưng bốn người liên thủ vẫn sắc bén như một.
“Giết!” Tiếng gào thét kinh thiên động địa vang lên, ba trăm tướng sĩ thuộc hạ của Độc Cô Tuyệt lao tới như bay, nhanh chóng tham gia chiến trường, ùa vào giữa đám cận vệ của Thiết Long mà chém mà giết.
Còn Sở Vân đi sau, mang theo một vạn binh sĩ của Giá Hiên Nghị, chạm trán với quân Hoàng tuyền Thiết vệ cũng đang rầm rập tụ họp về đây từ khắp nơi. Sát khí tràn ngập khắp nơi, mặt đất máu hồng sớm nhuộm đỏ đầy chết chóc, cuộc ác chiến đầy dữ dội, điên cuồng lẫn vô tình.
Gương mặt chị Hằng tròn vành vạnh vẫn treo đầu ngọn cây, hắt thứ ánh trăng lạnh lùng bàng bạc xuống mặt đất. Khắp thế gian nhà nhà người người đều đã chìm vào giấc mộng từ lâu, chỉ có nơi góc rừng núi đang đẫm sương đêm này vẫn rực đỏ lửa cháy, vang rền tiếng gào thét rung trời.
Trái ngược với khu chiến trường chém giết đẫm máu ấy, dãy Phỉ Thúy lại hoàn toàn yên ắng.
Đầu óc Vân Khinh đang chìm trong bóng đêm bỗng cảm thấy một dòng nước trong mát ngọt lành đổ vào miệng mình khiến cô cảm thấy cả người khoan khoái, cảm giác chóng mặt nhanh chóng biến mất. Vân Khinh khẽ nhíu mày rồi từ từ mở mắt.
Đập vào mắt là một cái đầu hổ bự tổ chảng đang lơ lửng ngay trên đầu cô. Đôi tròng mắt đen như mực nọ thấy cô đã tỉnh, cái lưỡi hồng ram rám liền thò ra liếm mặt cô rồi nghênh ngang lùi lại, nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh.
Vân Khinh chớp mí mắt, khẽ cử động tay chân và ngạc nhiên khi thấy tay chân cô đều cử động lại được. Thứ cảm giác tê liệt cả người đã sớm biến mất, có điều hết tê liệt rồi lại đến đau đớn thấu tim. Cô không nhịn được nhíu đôi lông mày lại và chống tay ngồi dậy.
Chính lúc này Điêu nhi bé nhỏ cũng đang bò lên chân cô. Vừa thấy cô tỉnh dậy nó mừng rỡ rít lên một tiếng hớn hở nhảy tới dụi lấy dụi để vào má Vân Khinh.
Vân Khinh nhìn đôi chân mình, thấy màu đen đã sớm rút đi từ lâu, chắc hẳn là Điêu nhi đã giúp cô hút độc ra. Giày của cô giờ cũng đã không biết văng mất từ lúc nào, trên chân đang đắp một lớp lá thuốc giã nát màu xanh biếc. Ngửi thoáng qua mùi thuốc cô liền nhận ra đó là thuốc chuyên để cầm máu kich thích hồi phục vết thương. Có điều thuốc này không có tác dụng giảm đau, chẳng trách hết độc rồi các giác quan của cô được khôi phục lại khiến cô đau đớn đến thế. Chưa kể nhìn vết thương được đắp lá sơ sài không rịt chắc, cô đoán hẳn là công sức của các ông Ba Mươi kia.
Nghĩ vậy, Vân Khinh quay đầu nhìn Bạch Hổ đang ngạo nghễ ngồi dưới đất hất mặt lên trời vênh váo mà dịu dàng cười. “Cám ơn các bạn!”
Tuy Bạch Hổ không hiểu cô nói gì, nhưng ánh mắt đầy thiện ý và dịu dàng kia không hề khó hiểu. Chú ta lại càng hất ngược mặt lên trời, như thể bĩu môi trả lời Tôi cứu cô chẳng qua là tiện tay thì cứu, không có gì!
Vân Khinh thấy thế không nhịn được bật cười.
Có điều chưa cười dứt tiếng, cô đã nhận ra nơi đây không phải chỗ cô và Độc Cô Tuyệt đã hẹn trước. Nơi đây là một thảm cỏ đầy những bông hoa vàng nhạt. Thứ hoa này cỏ này chỉ có trong dãy núi Phỉ Thủy. Nơi đây đã là bên trong dãy núi Phỉ Thúy.
Vân Khinh vừa thấy vậy lập tức cảm thấy trong lòng nặng nề. Cô vội ngẩng lên nhìn ánh trăng giờ đã ngả về Tây. Đã quá giờ hẹn.
Nếu Độc Cô Tuyệt quay lại không nhìn thấy mình… Đôi lông mày Vân Khinh cau chặt lại. Cái người kia thật không biết sẽ cuống quít sẽ giận dữ thế nào.
Cô nghiến răng rồi điều chỉnh lại cảm xúc nhìn vua Hổ trắng mà nói vội. “Bạn của tôi, tôi cần các bạn giúp đỡ!” Vừa nói cô vừa chống tay xuống đất định đứng lên.
Bạch Hổ vừa thấy động tác của Vân Khinh lập tức hẩy đầu thẳng thừng đè Vân Khinh ngồi yên tại chỗ, đôi mắt hổ gườm gườm nhìn cô như muốn nói, Vết thương chưa lành, không cho cô ngọ nguậy!
Trong lòng Vân Khinh đang lo lắng, nên lại cố gắng đứng lên lần nữa. Thế là Bạch Hổ thò luôn một bàn chân đầy móng vuốt đè lên ép chặt. Vân Khinh không khỏi vừa cảm kich vừa bất đắc dĩ.
“Tôi phải đi mà, nơi đó có người đang chờ tôi!” Vân Khinh khoa tay múa chân chỉ về phía rừng núi xa xa. Cô biết vua Hổ trắng không hiểu lời cô nói nhưng nó có thể cảm nhận được ý tứ của cô. Thường ngày cô tiếp xúc với động vật cũng nhiều, cô hiểu rằng giao tiếp không chỉ tồn tại giữa người với người, người với thú cũng có thể giao tiếp với nhau, chỉ là cần phải cố gắng, có lòng mà thôi.
Vua Hổ cúi đầu trừng mắt nhìn cô gái, vẻ mặt không nhìn ra biểu cảm gì cả.
Vân Khinh thấy vậy bèn lôi cây đàn Phượng ngâm Tiêu vĩ bên hông ra, mười ngón tay bay múa, không có bản nhạc nào cả. Cô chỉ đàn lên tâm trạng nóng ruột, tiếng đàn chất chứa âu lo, mang theo ý cầu xin giúp đỡ. Cô gửi gắm toàn bộ nỗi lòng vào tiếng đàn trình bày với Bạch Hổ Vương. Đàn kêu tình tính tang, kể rằng nơi núi rừng xa thẳm kia có một người đang chờ cô quay lại, đang chờ cô tới cứu giúp. Rằng nơi ấy nguy hiểm trùng trùng, rằng nơi ấy kẻ địch vô cùng hùng mạnh, tất cả đều rành mạch hiển hiện trong tiếng đàn của cô. Cô cần những người bạn này giúp đỡ, cô cần phải quay lại nơi ấy.
Tiếng đàn lãng đãng quẩn quanh khắp núi rừng Phỉ Thúy, truyền đi xa thật xa trong bóng đêm tĩnh lặng.
Vân Khinh vừa gảy đàn, vừa từ tốn gượng đứng lên. Bạch Hổ vẫn ngó cô lom lom chăm chú, nhưng giờ lại lùi từng bước lại từng bước, không hề lại ngăn cản.
Tiếng đàn dần dần hòa trộn cả Thanh Tân chú lẫn phương thức khống chế tâm linh mà Phi Lâm đã dạy cho cô. Vân Khinh bước tới một bước, lại một bước, tiếng đàn vẫn réo rắt vang khắp đất trời.
Lần đầu tiên cô dùng phương thức khống chế tâm linh mà Phi Lâm chỉ giáo, từ lúc ban đầu còn mơ hồ chưa rõ tới lúc dần dần lĩnh hội được xuyên suốt. Đây không phải thứ âm nhạc để khống chế người khác, mà là thứ âm thanh để truyền tải suy nghĩ, tâm linh của người đánh đàn.
Ấy là thứ cảnh giới lý tưởng, có thể giao hòa cùng vạn vật, có thể làm bạn với đất trời, hùng tráng xiết bao, tiêu sái xiết bao.
Trong lúc Vân Khinh hoàn toàn lĩnh hội được toàn bộ cách khống chế tâm linh này, thú hoang nơi núi non Phỉ Thúy đã lặng lẽ chạy tới, một con, hai con, rồi một trăm con, một ngàn con… Thứ âm nhạc mà chúng thích đã quay lại rồi.
Vân Khinh nhìn đàn dã thú tập hợp ngày một đông trước mặt. Cô bước tới trước bằng đôi chân đầy thương tích, môi khẽ mỉm cười mang vẻ ôn nhu tuyệt đối. Tiếng đàn hòa cùng tiếng lòng cô ngày càng phiêu lãng bay xa. Cô đang hỏi chúng, liệu có nguyện ý đi cùng với cô chăng, liệu có nguyện ý giúp cô chăng, liệu có nguyện ý trở thành bằng hữu, bạn bè của cô chăng?
Sói lang, hổ báo, gấu chó lợn rừng, đám thú dữ càng lúc càng tụ tập đông hơn, đầu óc đung đưa theo tiếng đàn của Vân Khinh, chân nhịp bước theo bước chân của Vân Khinh.
“Gr… r… r… à… o… o… o” Giữa tiếng đàn du dương trầm bổng, một tiếng hổ gầm xé tai vang lên, cực kỳ uy nghiêm.
Đàn thú đang đắm mình trong tiếng đàn của Vân Khinh đồng loạt rùng mình, đồng loạt quay nhìn vị vua Hổ có bộ lông trắng muốt sau lưng cô.
Vân Khinh nghe vậy, nét cười trên mặt càng thêm dịu dàng. Cô quay người nhìn Bạch Hổ, chỉ thấy nó đang đứng tại chỗ, ngẩng đầu gầm lớn. Khí phách chúa tể sơn lâm ấy đủ để oai chấn bốn phương.
“Gr… r… r… à… o… o… o” Lại một tiếng hổ gầm nữa vang lên. Đàn dã thú vốn đang lặng yên, chỉ trong nháy mắt bỗng ngửa cổ lên rống một tiếng dài. Ngàn vạn con thú đồng thanh rống, thanh thế ấy vang dội đất trời, khiến màng nhĩ Vân Khinh cũng rung lên từng chặp.
Cô còn chưa kịp hết ù tai, bỗng vị chúa tể sơn lâm mang bộ lông trắng tung mình về phía trước, sải những bước rồng cuộn hổ vồ tới gần rồi khuỵu chân xuống cạnh cô. Nó liếc nhìn cô một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía trước.
Vân Khinh thấy thế, vừa gảy đàn vừa gật đầu mỉm cười. “Cám ơn bạn.” Nói rồi, cô bước lại cưỡi lên người Bạch Hổ. Còn Điêu nhi nãy giờ vẫn ngồi yên trên vai cô giờ lập tức nhảy lên đỉnh đầu Hổ trắng, đôi chân trước túm túm lấy mớ lông màu trắng muốt, cả người vênh váo kiêu ngạo đứng thẳng trên đầu ông hùm oai phong. Vân Khinh nhìn cảnh này không khỏi phì cười.
Vị vua của muôn loài kia lắc đầu mãi mà không cách nào ném con chồn nhãi nhép kia xuống được bèn mặc kệ, nó ngẩng đầu ngửa mặt lên trời gầm lớn một tiếng dài, thế rồi tung mình lao đi như một tia chớp màu trắng về phía núi rừng xa xa.
Sau lưng nó, nào những lang những sói, những gấu những hổ, những chó rừng lợn rừng… hằng hà sa số những con thú dữ có thân mình cao lớn vóc dáng hung mãnh đồng loạt sải bốn chân lao theo vị vua của mình, vừa lao vừa gầm rống phụ họa. Còn lại này là thỏ là hươu là nai là hoẵng, những con vật bé nhỏ yếu đuối đều đứng yên tại chỗ.
Dã thú cũng có ngôn ngữ của chúng, có bậc đế vương của chúng. Loài người không hiểu, nhưng chúng vẫn phải tuân theo.
Tiếng đàn vẫn réo rắt vang xa khắp không gian, xen lẫn tiếng gầm rống của muôn thú đầy ngông cuồng ngang ngược, vang dội khắp núi rừng, chấn động trời đất. Tình cảnh không khác nào thủy ngân tuôn chảy, dã thú, toàn là các loài thú dữ nhung nhúc đầy tràn khắp đồi núi, gào thét mà tới, xuyên rừng vượt núi, khí thế oai hùng.
Vân Khinh đã mang theo muôn thú tới, tới để tìm kiếm người đã lạc mất mình, Độc Cô Tuyệt.
Lại nói đến Độc Cô Tuyệt. Hiện giờ đội quân của Giá Hiên Nghị đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hai bên giao đấu, cuộc chiến đầy hỗn loạn.
Ba trăm thiết kỵ trung thành bảo vệ chủ tướng, không hề quan tâm gì khác, vừa xông vào là ngoan độc vô tình. Hoàng tuyền Thiết vệ vốn lợi hại, ba trăm tướng sĩ dưới tay Độc Cô Tuyệt này lại càng thêm hung mãnh, chỉ thoáng chốc đã quấn lấy nhau mà đánh, trong chốc lát hai bên cũng chưa ai làm gì được ai, nhưng vẫn thành công kiềm chế chúng để tạo cơ hội cho Độc Cô Tuyệt ra tay.
Trong nháy mắt mặt Thiết Long tái mét. Vốn đã tưởng như thấy được Độc Cô Tuyệt bỏ mình ở đây, lại bỗng dưng để hắn có được quân cứu viện. Gã không nén nổi giận dữ mà quát. “Không kể bất cứ giá nào, giết Độc Cô Tuyệt!”
Độc Cô Tuyệt đứng chính giữa vòng vây chém giết, bên người có Mặc Ngân và Mặc Ly bảo vệ, lại có Giá Hiên Nghị gần đó giúp đỡ. Đừng nói giết hắn, ngay cả muốn đánh tới gần hắn cũng còn khó nữa là.
Máu đào nhuộm khắp, lặng lẽ không một tiếng động. Trái ngược với tiếng ‘Giết’ mà binh lính của Giá Hiên Nghị liên tục hô vang, cuộc chiến giữa thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt và Hoàng tuyền Thiết vệ của Thiết Long diễn ra trong im lặng đầy đáng sợ, chỉ có tiếng xương cốt thi nhau gãy răng rắc, cùng tiếng phập phập lấy đi sinh mạng con người mà không hề có tiếng hét nào. Sức lực dùng để giết người, không phải để gào to hô nhỏ.
Cảnh chém giết càng thêm điên cuồng dưới ánh trăng tròn sáng tỏ.
Tiếng kêu dần dần nhỏ đi, càng lúc càng trở nên yên lặng. Hoàng tuyền Thiết vệ là ai chứ, là đạo quân chủ bài của Đại Sở. Giá Hiên Nghị dù có thiện chiến đến mấy, nhưng một vạn binh sĩ thông thường đấu với hơn mấy ngàn quân Hoàng tuyền Thiết vệ lấy một địch ba địch bốn. Thua trận chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cuộc chém giết hoàn toàn nghiêng về một bên. Chỉ trong thời gian ngắn, ngoại trừ ba trăm thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt, còn thì hầu hết người của Giá Hiên Nghị đều đã ngã xuống, mà đám Hoàng tuyền Thiết vệ vừa chiến đấu với họ lại hầu như không hề có thương vong lớn mà nhanh chóng lao về phía vòng vây Độc Cô Tuyệt.
Thiết Long nhìn thế trận lấy nhiều địch ít của mình bèn hô lớn. “Giết!” Vừa hô gã vừa phất tay, mấy ngàn Hoàng tuyền Thiết vệ nghiêm cẩn ép sát về phía đoàn người Độc Cô Tuyệt.
“Vương gia, ngài đi trước!” Mặc Ngân chắn trước mặt Độc Cô Tuyệt khẽ quát.
“Câm!” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng ngắt lời anh ta.
“Vương gia…”
“Các ngươi ai cũng không đi nổi!” Thiết Long lạnh lùng quát, vẻ việc lớn sắp thành. Hoàng tuyền Thiết vệ càng lúc càng tiến lại gần.
Độc Cô Tuyệt nhìn thoáng qua ba trăm thiết kỵ đang chém giết quanh mình, rồi lại liếc mắt về phía Thiết Long đứng đằng xa. Hắn lạnh lẽo hừ một tiếng rồi trầm giọng. “Các ngươi nghe bản Vương nói đ…”
“Grào!” Độc Cô Tuyệt vừa mới mở lời, bỗng nhiên một tiếng hổ gầm lớn xuyên qua không gian vang tới, đi kèm là thấp thoáng một tiếng đàn du dương. Độc Cô Tuyệt thoáng sửng sốt rồi chỉ thoáng chốc niềm vui bùng nổ điên cuồng trong lòng. Là Vân Khinh tới. Vân Khinh của hắn tới rồi.
Tags: Nam cường, Nữ cường, Tác giả Chu Ngọc, Truyện cổ trang, Truyện cung đấu, Truyện gia đấu, Truyện Happy Ending, Truyện ngược đãi, Truyện sủng