Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Thú Phi » Phần 40

Thú Phi

Phần 40

Mọi việc tiếp theo cũng chỉ là những màn đón tiếp nhiệt tình cẩn thận mà thôi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là những thứ lễ nghi xã giao điển hình. Vân Khinh vốn không thích không khí như thế, nên tuy vẫn đi theo Độc Cô Tuyệt nhưng tinh thần hoàn toàn không để vào việc đó. Trên triều bao nhiêu người như thế, không có ai có thể khiến cô để tâm liếc nhìn nhiều bằng Điêu nhi.

Độc Cô Tuyệt cũng biết Vân Khinh không thích những điều ấy nên cũng không quan tâm nhiều đến cô. Vua tôi Yến vương thấy vẻ mặt Vân Khinh lạnh nhạt mà nhã nhặn, giữa không gian ăm ắp người người mà cô như thể vẫn chỉ có một mình, dường như toàn bộ mọi việc đều không để tâm. Sự lặng lẽ tới nhường ấy, khiến cho ai nấy có cảm giác như thể cô không phải đang ở giữa chốn triều đình gió rung mây vần, mà là đang ở chốn nước non yên ả thanh bình, và không khỏi khiến người khác chú ý.

Tiếp đãi ngắn gọn xong xuôi, hai bên cũng không nói chuyện gì nhiều, thậm chí không hề nhắc tới lý do Độc Cô Tuyệt tới đây. Yến quốc đã không nói đến, Độc Cô Tuyệt cũng không nói tới, thật không hiểu ai nấy đang nghĩ gì, vô cùng bí ẩn.

Nghi thức đón tiếp ra mắt long trọng chốn Hoàng cung đã hoàn tất, Độc Cô Tuyệt lạnh nhạt từ chối bữa tiệc tẩy trần buổi tối dành ình với lý do hành trình mệt nhọc mà lui về nghỉ ngơi ở biệt viện trong Hoàng cung, để có thể bàn chuyện và lại sức.

Mấy ngày tiếp theo, hôm nào Độc Cô Tuyệt cũng được mời dự tiệc chiêu đãi. Vân Khinh vốn không thích những khuôn sáo ấy, mà Độc Cô Tuyệt cũng không ép cô đi cùng, nên cô càng không biết mọi việc đang phát triển ra làm sao. Xét cho cùng, cô cũng không có hứng tìm hiểu, một mình an nhiên tự tại còn vui hơn.

Hôm đó, Độc Cô Tuyệt được Hoà Thân vương mời dự yến, Vân Khinh mặc một bộ áo váy giản dị màu xanh nước biển, mái tóc dài buông xoã chỉ dùng một cây trâm cài lại sau đầu. Cô không cho thị vệ đi cùng mà lững thững một mình ra khỏi cổng chính của biệt viện Hoàng cung.

Đi cùng Độc Cô Tuyệt tới Yến quốc, mục đích của cô chính là để xem bà bà có ở đó hay không. Trong lòng cô, bà bà quan trọng hơn mớ yến tiệc hoàng gia kia rất nhiều.

Vân Khinh ôm Điêu nhi thong thả bước dạo chơi trên những con đường dọc ngang của Cẩm thành. Thoáng chốc đã qua hơn một canh giờ. Trên những con đường đông đúc người lại qua như thoi dệt, không một ai dừng chân đứng lại vì cô.

Vân Khinh thấy vậy hơi thở dài. Suốt dọc đường tới đây, họ không hề che giấu hành tung của mình. Toàn bộ Yến quốc chỉ có con đường độc đạo ấy nối liền Cẩm thành với biên giới, nên không ai là không biết việc họ tới đây. Cô lại càng không che giấu tên tuổi của mình. Nếu bà bà ở đây, khẳng định bà bà đã sớm biết việc cô đã tới. Đã không ít ngày cô một mình ra ngoài đi lòng vòng, cố tình đánh tiếng khắp nơi, nhưng vẫn không có chút tin tức gì. Vừa nghĩ tới việc hơn nửa là do bà bà không có mặt ở nước Yến, cô không khỏi phẫn nộ đùng đùng quay lại biệt viện hoàng gia.

Bên trong biệt viện, toàn bộ người được bố trí đều lấy từ ba trăm binh sĩ của Độc Cô Tuyệt. Thế nên Vân Khinh vừa về tới chưa lâu, Mặc Ngân đã tìm tới cô với một hộp gỗ đàn hương.

“Vân cô nương, vị thất hoàng tử hôm qua cho người tới tặng quà cám ơn.” Mặc Ngân vừa nói vừa đưa chiếc hộp trong tay cho Vân Khinh.

Vân Khinh dừng bước thoáng liếc qua chiếc hộp rồi chậm rãi lắc đầu. “Không cần cậu ta cám ơn, phiền huynh trả lại đi thôi.”

Mặc Ngân biết Vân Khinh chỉ không nể mặt với Độc Cô Tuyệt, còn với người khác cô đều rất hoà nhã, bèn cười. “Tặng cũng tặng rồi, không nhận thì phí, dù gì đây cũng là thứ tốt.” Anh ta vừa nói vừa mở hộp, lấy ra một chiếc vòng đeo tay bằng ngọc lưu ly toả ra một làn hào quang bảy sắc. Hình dáng tinh xảo chế tác thượng thừa khỏi phải bàn tới, chỉ riêng nói đến làn hào quang bảy sắc kia, quả thật vô cùng hiếm gặp ở ngọc lưu ly. Vân Khinh tuy không gặp nhiều bảo vật như thế này lắm nhưng cũng biết đây là vật khó cầu.

“Vòng lưu ly bảy sắc, đứng thứ tư trong danh sách bảo vật cực phẩm của Yến quốc, vị thất hoàng tử kia quả đúng là phóng tay.” Mặc Ngân cười cười đưa chiếc vòng ngọc cho Vân Khinh.

Cô quả có nghe đến bảng xếp hạng bảo vật của Yến quốc. Hàng cực phẩm vốn có mười thứ, hoàng gia đã giữ năm, còn lại đều lưu lạc chốn dân gian. Không ngờ thất hoàng tử vừa ra tay đã xuất ra một món đồ như thế, phần quà tặng này quả thật quá đỗi quý giá rồi.

“Vậy lại càng không thể nhận.” Vân Khinh nhận lấy lật qua lật lại ngắm nghía, rồi lại trả lại cho Mặc Ngân, hoàn toàn không có lòng tham.

“Vân…”

“Thứ gì thế?” Mặc Ngân mới mở miệng, giọng nói của Độc Cô Tuyệt đã vang tới. Hai người ngẩng đầu nhìn qua, thấy Độc Cô Tuyệt đang rảo bước lại gần, phía sau có Sở Vân và Mặc Ly đi cùng.

“Vương gia.” Mặc Ngân vừa dâng chiếc vòng ngọc lên vừa giải thích ngọn nguồn.

Độc Cô Tuyệt thoáng nhìn, đón lấy ngắm nghía một chút rồi cười lạnh. “Dám giở trò như vậy với ta sao. Thứ đồ kém cỏi này mà cũng gọi là bảo vật.” Nói rồi hắn ta khép năm ngón tay lại bóp chặt, chiếc vòng lưu ly bảy sắc kia chỉ trong thoáng chốc nát vụn thành bột phấn theo gió cuốn đi.

Sở Vân, Mặc Ngân, Mặc Ly chỉ biết nhìn nhau, nghẹn họng không cất nên lời. Vương gia nhà mình đúng thật là… chiếc vòng lưu ly bảy sắc kia nói thế nào thì cũng là vật quý, vậy mà vào miệng người lại thành đồ bỏ chẳng đáng một xu. Xem ra là do người tặng khiến ngài ấy chướng mắt thì có…

Còn Vân Khinh thì liếc Độc Cô Tuyệt một cái. Tuy cô cũng đâu muốn nhận nó, nhưng cứ thế bóp nát chiếc vòng, gã Độc Cô Tuyệt này quả thật quá ư là độc đoán.

Độc Cô Tuyệt thấy cô nhìn mình vẻ bất mãn cũng không nổi giận. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, thản nhiên nói. “Cái này không xứng với nàng.” Đám Sở Vân thiếu điều phì cười.

Nói dứt lời, Độc Cô Tuyệt chìa tay ra dùng tay kia gỡ một chiếc bao cổ tay bằng kim loại đen xì xuống, rồi túm lấy tay Vân Khinh đeo lên cổ tay cô, xong rồi còn xoa nắn thật mạnh một cái. Một tiếng cách vang lên, bộ phận khoá bánh răng khép lại chặt chẽ, muốn gỡ ra cũng không thể nào làm được, trừ phi dùng đao chặt bỏ.

“Trên người nàng chỉ được mang đồ ta tặng mà thôi.” Lời ‘tuyên ngôn’ đầy vẻ ngang ngược nhưng từ miệng Độc Cô Tuyệt thốt ra lại mang một vẻ lẽ thường phải thế, tự nhiên vô cùng.

Vân Khinh nhíu mày, giật tay ra khỏi tay Độc Cô Tuyệt, nhưng gỡ cách nào cũng không gỡ nổi cái bao cổ tay kia.

Sở Vân đứng cạnh lặng lẽ nhìn hai người. Cái thứ này mới không hợp với Vân cô nương nha, nào có cô nương nào lại đeo cái bao cổ tay dành cho nam nhân khi chiến đấu nơi sa trường chứ, chả tự nhiên chút nào.

Có điều giá trị của vật này khó tưởng tượng nổi. Phía ngoài chiếc bao cổ tay ấy có khắc một con chim ưng màu đen, có lẽ trong mắt người thường không hề có ý nghĩa gì cả, có điều với toàn bộ hoàng gia lẫn binh lính bảy nước, không thể không coi là vô giá. Con hắc ưng ấy chính là biểu tượng của Độc Cô Tuyệt, trên chiến trường, nó đại diện cho Dực Vương gia của Tần quốc. Phải biết rằng trên binh phù mà ngài ấy điều binh khiển tướng, mặt trái có khắc chính con hắc ưng này. Thế nên giá trị và ý nghĩa của cái bao cổ tay ấy, chiếc vòng lưu ly bảy sắc kia làm sao có thể sánh kịp.

Trong thoáng chốc, bầu không khí trở nên căng thẳng. Mặc Ngân lẫn Mặc Ly thật sự không hề nghĩ tới Độc Cô Tuyệt lại có thể đưa một thứ quan trọng tới thế cho Vân Khinh, nên đờ người ra không kịp phản ứng. Chỉ có Sở Vân vội vã cười hì hì mà rằng. “Vương gia, ngài không phải là tặng Vân cô nương tín vật đính ước đấy chứ?”

“Cái gì?” Vân Khinh vừa nghe không nhịn được bật thốt, ngẩng đầu nhìn Sở Vân kinh ngạc.

“À, phải rồi phải rồi, thứ quan trọng như thế, ngài tặng cho Vân cô nương, rõ ràng chính là ý đó mà.”

Mặc Ngân với Mặc Ly cùng tỉnh hồn lại, lập tức lên tiếng phụ hoạ. Vương gia nhà họ thích Vân Khinh, điều này ai nấy đều có thể nhìn thấy rõ ràng, cơ mà đương sự lại không hiểu rõ lòng mình, khiến bọn họ không còn cách nào khác là tận dụng mọi cơ hội nhắc nhở chủ nhân. Có một nữ nhân tài hoa như vậy phụ giúp Vương gia, đây chính là chuyện không thể tốt hơn, đám công chúa quận chúa kia làm sao so bằng được.

Vân Khinh kinh ngạc nhìn Độc Cô Tuyệt. Tín vật đính ước? Độc Cô Tuyệt hắn có hiểu ý nghĩa của bốn chữ đó là gì không vậy?

Dực Vương gia thoáng nhìn ba kẻ thuộc hạ thân tín kia, hừ một tiếng cảnh cáo rồi quay sang nhìn Vân Khinh. “Cứ đeo cho ta là được. Nàng mà dám gỡ ra, cứ chờ xem ta sẽ xử nàng ra sao.” Dứt lời, kẻ nào đó lại hừ một tiếng đầy kiêu căng ngạo mạn, có điều nét cười vẫn cứ lồ lộ trên mặt hắn cho thấy hiện giờ kẻ nào đó đang rất là vui vẻ.

Vân Khinh nhíu mày. “Gỡ xuống, nặng quá, ta không thích.” Cái gã này, muốn tặng cô thì ít ra phải hỏi xem cô có nhận hay không đã chứ!

Trong nháy mắt Độc Cô Tuyệt trợn mắt nhướng mày, chuẩn bị nổi cơn lôi đình. Sở Vân vội vã xen vào cười hớn hở. “Vân cô nương, thứ này đeo lâu là quen thôi mà. À phải rồi, ván cờ lần trước tại hạ còn muốn thỉnh giáo cô nương mấy chỗ. Giờ đang lúc cô rảnh, mau qua đây chỉ giáo cho tại hạ thêm…” Vừa liến thoắng liên tục, anh ta vừa túm lấy tay áo Vân Khinh kéo ra chỗ khác.

Mà gần như cùng lúc ấy, Mặc Ngân vội dâng cái hộp đàn hương lên Độc Cô Tuyệt, đổi trọng tâm câu chuyện sang hướng khác. “Vương gia, trong này còn có một chiếc thiệp mời… Ngài xem…”

Vẻ mặt Độc Cô Tuyệt vốn đang sầm sì như bão nổi, giật lấy nhìn lướt qua nội dung xong nét mặt hắn bỗng tươi tỉnh trở lại. Khoé môi khẽ nhếch lên thành nụ cười nửa miệng lạnh lùng. “Chiều mai mở yến tiệc ở Ly cung để cám ơn Vân Khinh. Được lắm, được lắm, ta còn đang lo tìm cách nào đột nhập vào hoàng cung, giờ đã có cơ hội tốt tự mình bay tới rồi.”

Mặc Ngân Mặc Ly nghe thấy, gương mặt cả hai đều bừng sáng. Hai người đều nở một nụ cười đầy thâm thuý. Cơ hội tới rồi, quả là không uổng công…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174

Tags: , , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất