Vừa nhìn qua đã biết là một công tử bất cần đời rồi… trong lòng cô thầm nghĩ.
Đồng thời, còn đem ánh mắt mà nhìn An Thần Xuyên. Quả nhiên, gương mặt của cậu ta không được tốt, có thể nói là rất khó xem.
“Hàn Thất Lục, tôi cùng An Sơ Hạ muốn đi….” Chỉ một chớp mắt, An Thần Xuyên đã khôi phục lại tinh thần, mỉm cười muốn giải thích với Hàn Thất Lục để anh ta không ở lại chờ An Sơ Hạ.
Chưa dứt lời, An Thần Xuyên đã bị Hàn Thất Lục cắt ngang, nở nụ cười đầy nguy hiểm, nói: “Quan hệ hai gia đình chúng ta không phải rất tốt sao, An thiếu gia?”.
Những lời này dường như làm khoảng cách giữa họ kéo ra xa, Hàn Thất Lục là người như vậy, chẳng bao giờ biết nể mặt bất cứ ai.
“Hàn Thất Lục!” An Sơ Hạ cau mày: “Nếu anh muốn đi mua tài liệu với chúng tôi, thì lúc nói chuyện phải khiêm nhường một chút. Nếu không thì anh đừng đi.”
Hàn Thất Lục dường như muốn An Thần Xuyên hiểu lầm, bước vài bước ra hướng cửa phòng học đến bàn thứ nhất, khẽ nâng cằm, rồi nhẹ nhàng nói: “Được rồi, vị hôn thê yêu quý của tôi. Tôi nhất định sẽ nói chuyện với người khác thật khách khí.”
Bởi những lời nói mơ hồ của Hàn Thất Lục, khuôn mặt An Sơ Hạ đỏ lên. Cuống quít kéo tay anh ra, nói: “Anh ở yên đó là được rồi.”
“Được rồi, đi thôi, An Thần Xuyên.” Hàn Thất Lục khẽ cười. Nhưng là An Thần Xuyên nhìn ra được. Trong mắt Hàn Thất Lục, không có ý cười. An Thần Xuyên có chút hối hận vì hôm nay rủ An Sơ Hạ đi mua tài liệu rồi.
Nếu không phải hôm nay, sẽ không đụng phải Hàn Thất Lục sao? Câu trả lời đương nhiên là không. Nhìn qua tình hình, Hàn Thất Lục hẳn đã sớm biết An Thần Xuyên có hẹn với An Sơ Hạ, cho nên mới cố ý như vậy.
Nhưng ý định của Hàn Thất Lục là gì? Không lẽ muốn theo An Sơ Hạ sao? Nhưng anh ta đã nói là tình cờ mà…
Trong đầu lướt qua vô số suy nghĩ, đều bị bao phủ bởi đôi mắt hạ thấp xuống của anh ta.
Hàn Thất Lục hôm nay rất ga-lăng, chủ động giúp An Sơ Hạ cầm balo ô vuông màu hồng nhạt được Khương Viên Viên chọn. Nhưng thực ra, phong cách thục nữ này căn bản không hợp với cô. Nhưng bởi vì Khương Viên Viên đã quyết, đôi khi cô còn tưởng rằng mình đúng là thục nữ.
Rõ ràng không phải làm bộ là thục nữ! Chỉ là An Sơ Hạ không thể lay chuyển được tính tình ngang ngược của Khương Viên Viên. Bà bảo là muốn bù lại cho tổn thất bao nhiêu năm nay không có con gái.
Không biết được nếu như bạn học cũ trước kia của bà mà hiện tại nhìn thấy bộ dạng này của bà thì sẽ như thế nào, ngã lăn ra mà xỉu chăng? Trước kia ở trường, Khương Viên Viên là chủ tịch hội học sinh. Cố chấp tới cực điểm. Còn bây giờ… thỉnh thoảng bị người khác bắt nạt, còn bị hãm hại, cũng chỉ có thể nén giận.
Những này ngày, tới khi nào mới có thể kết thúc đây?
Đều do cái tên kia! An Sơ Hạ cùng An Thần Xuyên sánh vai đi tới, Hàn Thất Lục hơi đi trước một chút. Đôi mắt của An Sơ Hạ nhìn Hàn Thất Lục chằm chằm. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì Hàn Thất Lục hẳn đã sớm chết mấy trăm lần rồi.
“Tôi mang balo giúp cô, cô cầm áo giúp tôi!” An Sơ Hạ đã vô pháp để có thể dùng ngôn ngữ trên trái đất mà nói chuyện với Hàn Thất Lục rồi, Hàn Thất Lục này là kẻ ngốc sao. Rõ ràng là giúp cô đeo balo, lại bắt cô cầm áo cho hắn.