“Anh có còn là đàn ông không hả?!” Mạt Lỵ một tay đẩy Khang Văn ngã xuống đất. Trong hai ngày liên tiếp, Mạt Lỵ đều đã khuyên Khang Văn hãy giáo huấn Hàn Thất Lục thật tốt, chỉ là Khang Văn lần nào cũng đánh trống lảng rồi chạy sang vấn đề khác hoặc là thẳng thừng từ chối.
Tiếng tăm của Hàn Thất Lục không phải Mạt Lỵ không biết, nhưng cô nuốt không trôi khẩu khí kia.
Đây là cô chứ nếu đổi lại là người khác, bị nhục nhã như vậy chắc là đã tự sát từ lâu rồi? Đúng là cô không nghĩ tới, nếu là giữ mình trong sạch nữ hài tử người nào sẽ đi cố ý dán Hàn Thất lục.
Khang Văn từ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt sủng nịch đi qua ôm lấy eo Mạt Lỵ, ôn nhu nói: “Bảo bối, không phải là tôi rất cưng chiều em sao? Em cứ đem chuyện đó vứt sang một bên đi? Hà tất cứ phải đi trêu chọc vào Hàn Thất Lục làm gì.”
Nghe nói vậy, Mạt Lỵ hung hăng trợn mắt nhìn hắn, chán ghét hất bàn tay đang đặt bên eo mình của Khang Văn ra. Tại sao cô lại tìm đến một người đàn ông nhu nhược như thế này chứ?
“Nếu anh không giáo huấn hắn, vậy thì từ nay về sau đừng gặp tôi nữa! Mà còn… tôi sẽ đem tất cả những gì mà anh nói về Hàn Thất Lục viết trên một trang giấy, sau đó gửi qua bưu điện đến Hàn gia. Tiêu đề sẽ là ‘Quan điểm đối với Hàn gia của người thừa kế tập đoàn Khang thị’.” Mấy lời đó của Molly vừa nói ra đã khiến cho Khang Văn đen mặt.
Hắn thích Mạt Lỵ là vì cô sở hữu gương mặt yêu mị cùng dáng người nóng bỏng đến mức khiến người khác vừa nhìn vào đã phun máu mũi. Nhưng vẫn còn một nguyên nhân khác, trước kia hắn vẫn cho Mạt Lỵ cũng là người đàn bà bình thường, không nghĩ tới lòng dạ của cô ta lại sâu như vậy, cư nhiên lấy những chuyện xưa để uy hiếρ hắn!
Tuy rất tức giận, nhưng Khang Văn cũng không dám nói thêm gì, sợ cô ta nhất kich động liền sẽ gửi thư đến Hàn gia. Như thế không chỉ có hắn, cha của hắn, mà tất cả tập đoàn Khang thị cũng sẽ vì thế mà gặp sóng gió.
Tự nghĩ sao mình lại xui xẻo tìm đến một người phụ nữ như vậy, Khang Văn ngửa cổ uống một ngụm rượu, xoay người đi ra khỏi phòng.
“Tôi chỉ cho anh thời gian ba ngày.” Giọng nói của Mạt Lỵ từ trong phòng truyền đến, hắn không nói gì, nặng nề đóng cửa lại đi tới quán rượu.
Giáo huấn Hàn Thất Lục tuyệt đối chỉ có con đường chết, nhưng là không giáo huấn hắn, Mạt Lỵ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, phải làm thế nào mới được đây…
Đau đầu nhấn nút đi xuống thang máy, Khang Văn cau chặt mày lại.
***********
Học viện hoàng gia Tư Đế Lan.
“Được rồi, kết quả trắc nghiệm hôm nay không sai, tất cả đều có thể tính ra. Thời gian tan học cũng sắp tới, tôi ở trong này nhắc nhở các bạn. Một tuần qua đi đừng có đem tất cả vứt hết, thứ hai là về phần thi trắc nghiệm. Phạm vi lần trắc nghiệm nghiệm này tất cả đều đã được nằm trong các trọng điểm.”
Tiếng nói vừa dứt, phía dưới cũng không truyền đến tiếng oán giận, mà là một biển tình cảm mãnh liệt mênh mông trả lời: “Tan học đi chị Sơ Hạ! Chúng em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Tan học tiếng chuông vang lên, An Sơ Hạ đi xuống bục giảng sửa soạn chỗ ngồi. Học sinh trong lớp cũng từng người chào tạm biệt cô mà về.
Trước khi tan học của ngày thứ sáu, đã có ba ngày nghỉ ngơi rồi. Cho nên rất nhiều bạn đã tranh thủ đi chơi.
“Sơ Hạ, thu dọn xong chưa?” An Thần Xuyên đứng ở bên cạnh chỗ ngồi của An Sơ Hạ, không tự giác hai bàn tay nắm chặt quả đấm. Cậu đang căng thẳng.
cậu biết đây không thể gọi là lời hứa, nhưng là trong lòng vẫn có một cảm giác cực kỳ căng thẳng.
Thu dọn chỗ ngồi xong xuôi, An Sơ Hạ cầm lấy ba lô vẻ mặt buồn rầu địa nhìn An Thần Xuyên, cô không biết nên cùng An Thần xuyên giải thích như thế nào khi phải mang theo quả bom đi cùng.
“An Sơ Hạ!” Giọng nói của Hàn Thất lục lạnh lùng vang lên ở cửa.