hôm nay quả thật rất bất thường, trong lớp A năm nhất lại truyền ra một lần lại một lần tiếng đọc sách. Không sai, quả thật là tiếng đọc sách, lại còn là các loại công thức, khái niệm cùng định lý.
Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, bởi vì An Sơ Hạ đã nói: Vừa tìm ra điểm quan trọng nếu không học thuộc thì sau khi tan học cứ tìm cô mà nói chuyện.
Quả đấm của cô thật ra cũng chỉ là một phần nguyên nhân, trọng điểm là các thành viên trong lớp tích cực như thế này là bởi vì đã hoàn toàn bị An Sơ Hạ dấy nên lòng ham học. Tan học, một người lại một người làm bài trắc nghiệm, đề bài hôm nay cho từng người là không giống nhau và được cô phát đề ngẫu nhiên.
Thoả mãn nhếch miệng, cô mỉm cười nói: “Nhìn các bạn xem, chẳng phải ai cũng đều từng cho rằng mình ngu ngốc như heo sao, kỳ thật là đã quá khiêm tốn, rõ ràng chúng ta đều là thiên tài!”
cô cứ như thế này, có thể mắng chửi một trận hoặc là hung hăng giáo huấn bạn học một trận, sau đó còn có thể bình yên đến căng tin mà ăn uống. Cực kỳ rõ ràng, lớp A đều xuống ăn chung với cô cùng lúc.
Chỉ có chủ nhiệm lớp là ảo não, nghĩ tới bản thân nhiều năm đọc sách như vậy, rốt cục mới thi được được vào nghề nhà giáo, không nghĩ tới trình độ dạy học lại không bằng một đứa học trò. Đồng thời cũng rất cảm kich An Sơ Hạ.
tiền đồ của cô, nhất định là vô cùng sáng lạn.
lớp A cùng chủ nhiệm đang tổ chức đoạt lấy thành tích cho lớp thì chỉ nhiệm của các lớp khác lại đang gồng mình mà chữa bài cho học sinh. An Sơ Hạ thì miễn bàn tới, còn lại trong lớp có bốn mươi học sinh thì chỉ có khoảng ba người có khả năng vượt qua. Vượt qua để trở thành người đạt điểm tuyệt đối, trong đó cũng có cả An Thần Xuyên.
Mỗi lần kiểm tra đều có người vui kẻ buồn, nhưng lần này người làm sai quá ba đề lại chính là ba vị Thiên vương có khả năng vượt qua để giành điểm tuyệt đối, lúc này đang đứng ở trên bục giảng chờ bị đánh.
An Sơ Hạ ở trên bục giảng trái phải thong bước, ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người ba vị Thiên vương. Ba người bọn hắn luôn luôn đều là linh phân* ở trong lớp, tuy lần này sai quá ba đề, nhưng đều làm đúng tám đề. Có thể nói đây là ba cá nhân trong lịch sử cực kỳ có đột phá.
*linh phân là cái gì? Woe? Sờ mo? Không ai hiểu hả? Tôi cũng vậy.
“Tự duỗi tay ra.” Trong tay cô không biết từ khi nào đã cầm một cái thước, từng phát từng phát gõ nhẹ xuống bục giảng, âm thanh đáng sợ đến mức hù chết người.
Toàn thân cả ba người đều không khỏi run lên một phen, nhưng vẫn là nghe lời mà vươn ra một bàn tay.
“Nhắm mắt lại.” An Sơ Hạ nhẹ nhàng nhắc nhở.
Ba người cùng nhắm hai mắt lại, gắt gao cắn răng. Nhưng mà An Sơ Hạ chỉ là buông thước xuống, đi tới bục giảng cầm theo ba quyển vở đặt vào tay bọn hắn.
Nghi hoặc mở to mắt nhìn vở trong tay, lại nhìn nhìn An Sơ Hạ, khuôn mặt lộ rõ ngơ ngác.
“Bài làm của các cậu rất tốt, tuy nhiên không đạt tới điểm số tôi quy định. Nhưng cũng không đến mức nói Hello với cái thước, cho nên tôi quyết định đưa cho mỗi người một quyển vở, đem đề bài mà các cậu làm sai viết lại mười lần vào đây.”
Mỉm cười nháy mắt mấy cái, mấy người liếc nhau hận không thể đi lên ôm chặt lấy An Sơ Hạ. Nhưng nghĩ đến cô là con gái, chỉ có thể gãi gãi đầu, cầm vở đi xuống.
“tôi hi vọng các cậu có thể cố gắng hết mình, đầy đủ tự tin vào thực lực của chính mình cùng tiềm lực. Chỉ còn vài ngày, toàn bộ những điểm quan trọng tôi đều đã đưa cho các bạn. Mỗi ngày đem tất cả trọng điểm viết đi viết lại 3 lần, ngồi cùng bàn trao đổi với nhau mà làm bài. Sau mỗi buổi chiều thì cùng làm bài trong vòng một tiết học. Lấy đề ngẫu nhiên ra làm, tự chuẩn bị tốt bài vở, phạt sao chép ba mươi lần. Mỗi ngày nếu lại vẫn làm không ra, vậy thì…”
“Bốn mươi lần?” Có người hỏi.
An Sơ Hạ mỉm cười nói: “Không, là ba trăm lần.”