Lăng Hàn Vũ,anh có thể hung tợn với tôi,nhưng đối với đứa bé này, sẽ không dữ tợn như thế chứ?
Trời dần nhá nhem tối.
“Rất xin lỗi, Lăng thiếu gia, châncủangài. . . . . . Chúng tôiđãtận lực!” Một đám bác sĩ đứng trước giường bệnh,cúi đầu, nghiêng mìnhtrước mặt hắn.
Cái này chả khác nào bản tuyên án tử của hắn!
Hắn thà chết, cũng khôngmuốn làm một người tàn phế sống nốtquãng đời còn lại trên xe lăn!
“Không!
Hắn gào thét đau khổ tột cùng.
“Đại ca ca,anh sao vậy? !”Một bàn tay nhỏlaybờ vai của hắn.
Ý thức dần rõ ràng.
Đập vào mắt, là mộtcậu bé khoảngbảy, tám tuổi, trêntay cậu còn đang bóthạch cao,trên mặt băng kín vải xô
“Ngươi là ai?” Hắntrầm giọnghỏi.
Vừa mới. . . . . .Thì ra là mơ.
Trên trán Lăng Hàn Vũ ướt đẫm mồ hôi, môi tái nhợt, cả người phảng phất suy nhược .
“Emtên TiểuNguyên.” thanh âmtrong vắtvang lên,khiến choLăng Hàn Vũ càng phiền lòng.
“Đi ra ngoài!” Hắn không thèm nhìncậu bémột chútnào,nghiêng ngườinằm trở lại.
Giọng nói lạnh lẽo khiến cho TiểuNguyên rụtcổ.
Nhưng chỉ một lúc, sợ hãi trong mắt TiểuNguyên liền biến mất, thay vào đó làsự chú ý, tò mò.
Cậu cởi dép ra, cố gắng leo lên giường bệnh có chút caocủa hắn.
Cảm giác giường bệnh hơi lún xuống, Lăng Hàn Vũlật người lại,nhưng lại đụng vào TiểuNguyên khiến cho cậu bé ngã xuống giường
“A ——” TiểuNguyên nhỏ giọnghítmột hơi khí lạnh, dùngtay không bị thương đỡ lấy cánh tay đang bó thạch cao, trong ánh mắtmang theo một chút an tâm.May mắn, chưa vỡ.
Nhìn cảnhnày, Lăng Hàn Vũ khôngcó cách nàokhôngtiếp tụcđếm xỉađến cậu,một tay chốngngườingồi dậy, liếc mắt nhìn về phía TiểuNguyên︰”Cònsống không?”
“Còn sống, cònsống!” TiểuNguyên cố hết sức đứnglên, trong ánh mắt lấp lánh mừng rỡ︰”Đại ca ca,anh đangquan tâm em sao?”
“Hừ!”Chóp mũiLăng Hàn Vũ phát ra một tiếng hừ lạnh, đang muốn lật người trở lại, suy nghĩ một chút,không nằm xuống nữa,mở miệng nóinói︰”Ngươi làcon cái nhà ai?Nhanhra ngoài, đừng ở chỗ này làm phiềnta.”
“Emsẽ không làm phiền anh.” TiểuNguyên ngoan ngoãn nói︰”Em đến đây để chơi với anh. Đại ca ca, nếu nhưanhmuốnngủ, vậy ngủ đi, em sẽ không quấy nhiễu đến anh.Nếu như anhgặp ác mộng như vừa rồi, tỉnh lại nếu nhìn thấykhuônmặtđáng yêu của em, trong lòng nhất định sẽ không sợ hãinữa.”
ConmắtLăng Hàn Vũchợtlóe lên,nhưng vẫn nghiêngđầu, nhíu mày︰”Nghe không hiểu lời ta nói sao? Đi ra ngoài!”
“Không muốn mà!” TiểuNguyên lần thứ hai leo lên giường bệnh.
Lần này, Lăng Hàn Vũvừa nhận một bài học,nênkhôngđộng đậy,để tránh cho Tiểumao đầu không biết từ đâu đến này lại té xuống
TiểuNguyên rốt cuộccũngthành công ngồi trên giường, bò đến giường ngủ,quay về phíaLăng Hàn Vũcười “Khà khà”︰”Đại ca ca,anh muốnngủ, TiểuNguyên cũng phải ngủ, chúng ta ngủ chung đi,mấy hômnay TiểuNguyênđều phải ngủ một mình, hôm nay rốt cuộc có ngườingủ cùngTiểuNguyên rồi !”
Thằng nhóc này thật giống như nghe không hiểu lời người khác nói!
Lông màyhắnnhíu sâu hơn,vừa muốn lớn tiếng quát tháo,bỗng nghe được tiếng cửa phòng bệnh bị mở ra.
Giang TiểuThápbưng khay dụng cụ y tế tiến vào——Đã đến giờ tiêm.
“ChịTiểuTháp!” mắt TiểuNguyên sáng lên, không chútkiêng dènói︰”Chị còn nóiđại ca canàyrất hungác! Rõ ràngđại ca ca đối với em rất ôn nhu a, vừanãy emkhông cẩn thận té xuống, đại ca ca rất lo lắngcho em!Còn cho emngủvới anh ấy!”
Trên mặt Giang TiểuTháp hiện lên kinh ngạc.
Cô cònsợ TiểuNguyênsẽ bị ăn đánh, không nghĩ đến Lăng Hàn Vũ lại ôn nhu như thế.
Giang TiểuThápkinh ngạc, Lăng Hàn Vũ càngkinh ngạc hơn, nhìn về phía TiểuNguyên,nhìnTiểuNguyên nhưnhìnquái vật,một lát sau mớilắc lắc đầu.
Nói chuyệnvớithằng nhóc connày, chỉ là đàn gảy tai trâu, hắnnêngiữ yên lặng!
“Đến giờ tiêmrồi.” trên khuôn mặt Giang TiểuTháp mặc dù không biểu lộgì, nhưng trong lòng tràn đầyvuimừng.
Xem racôtìm TiểuNguyên đến làđúng,đáng lẽ cô nên sớm đưa tiểu Nguyên sang đây.
“TiểuNguyên,emvề trước đi, đại ca caphải tiêmrồi.Hôm nay đại ca ca bịsốt, thân thể không thoải mái,không thể chơi vớiem,ngày mai em lại đến chơi vớiđại ca ca được không?” Giang TiểuThápdùngkhuôn mặt ônnhunóichuyện vớiTiểuNguyên.
Lăng Hàn Vũ nhìn cô, không nói chuyện.
“Được!” TiểuNguyên ngoan ngoãnđáp,sau khinóitạmbiệtvớiLăng Hàn Vũ, nhanhchóngrakhỏiphòng bệnh.
Cửa phòng bệnhbịđónglại,hai mắtLăng Hàn Vũliền dán chặt lên người cô, ánh mắt có chút âm u, nhìncôtrong lòng cô có chútsợ hãi.
“Anh nhìn tôi như thế làm gì?” Nàngnghiêngmặt,đặt khay dụng cụ y tế lêntủ đầu giường.
“Thằng bé kia là cô gọi đến?”Thanh âm của Lăng Hàn Vũ cực kì không vui.
“Đúng vậy a.” Cô hào phóng thừa nhận︰”Đó chính là cậu bé tôi đã nói với anh. Để nó chơi với anh, tâm tình anh sẽ tốt hơn một chút.”
“Ai cho phép cô tự làm chủ !” sắc mặt Lăng Hàn Vũ rất khó coi︰”Cô ra ngoài cho tôi! Sau này còn tự làm chủ như thế nữa, tự cho mình đúng, liền cút ra ngoài cho tôi!”
Tự làm chủ. . . . . .
Tự cho mình đúng . . . . .
Cút. . . . . .
Máu trên mặt hắn dần dần rút đi. Cô cắn nhẹ môi, rốt cuộc không nhịn được nhảy dựng lên.
“Lăng Hàn Vũ!Anh đừngquá đáng!Tôi giúp anh vui vẻ, nếu như khôngphải muốnlàmanh vui vẻ,tôicần gì phải cố ý tìm người đến chơi với anh?Anh đừng tưởngmình có chút thân phận, là có thể vô pháp vô thiên!”
“Tôi nói cho anh biết!Sở dĩ buổi tối tôi ở lại chăm sóc anh, là bởi vì căn bản không có hộlý nào tìnhnguyện chăm sócanh!”
“Với tính tình của anh,anh nghĩ có mấy ai có thể chịu được? !”
Cô quang quácnói một đống lớn,rống lên tất cả tức giận đã tích tụ từ lâu. Mắt thấysắc mặt Lăng Hàn Vũcàng lúc càng đen, cô hừ lạnh một tiếng, lúc này mới ngừng nói, xoay người liền đi ra ngoài.
Cũng không phải cô tức giận nên mới rời đi, mà là sợ Lăng Hàn Vũ phát hoả.
Vừa mới nói những lời kia, kỳ thật lửa giận trong lòng côđã hoàn toàn biến mất rồi.
Thậm chí cô bắt đầu hối hận sao mình lại nói ra những lời như thế.
Ra khỏi phòng bệnh, cô đi đến bàn y tá, đặt mông ngồi xuống, bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Làm sao bây giờ? Cô có thể bị đuổi việc không? Lăng Hàn Vũ có trực tiếp bóp chết cô không ?
Cô nhắm lại mắt, tưởng tượng cảnh mình bị hắn bóp cổ. Cô vội vã mở mắt, đứng lên, liếc mắt nhìn đầu hành lang. Xác nhận Lăng Hàn Vũ không đuổi theo cô, cô mới an tâm một chút.
“Tiểu Tháp, bệnh nhân giường số 22 tiêm rồi sao?” Hộ lý trực đêm cầm bệnh án đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, bắt đầu gọi điện thoại cho phòng khác, hẹn lịch kiểm tra ngày mai cho bệnh nhân.
Tiêm. . . . . .
Huyệt thái dương của cô nhảy “Thình thịch”.
Đáng chết! Cô hoàn toàn quên mất việc này rồi! Nhưng nên làm gì đây? Cô vừa phát hoả một trận với Lăng Hàn Vũ, nếu như bây giờ đi vào, không chỉ bị mất mặt, mà còn bị Lăng Hàn Vũ bóp chết. . . . . .
Dù hắn không bóp chết cô, nhưng những lời nói cay độc của hắn cũng có thể giết chết cô!
Người hộ lý bên cạnh rốt cuộc cũng gọi điện thoại xong, quay đầu nhìn cô, lúc này mới phát hiện cô không đúng lắm, lo lắng hỏi︰”Tiểu Tháp, cô sao rồi? Sao mặt tái nhợt thế kia? Có phải là thân thể không thoải mái hay không? Tôi đo nhiệt độ cho cô nhé?”
“Không, không cần!” Cô đột nhiên đứng lên, thân thể cứng ngắc đi về phía phòng bệnh của Lăng Hàn Vũ.
Mặc kệ thế nào, nhất định phải tiêm, nhiệt độ cơ thể của Lăng Hàn Vũ đã lên tới 38. 7 độ, nếu như không tiêm, sẽ sốt đến biến thành kẻ ngốc!
Trong lúc miên man suy nghĩ, cô đã đến cửa phòng bệnh. Cửa phòng bệnh bị cô đóng lại sau khi rời đi, không nhìn thấy tình hình bên trong.
Quên đi!Cái gìnên tới rồi cũng sẽ tới, để hắn phát hỏa đi!Dù sao cũng không thể thật sựbóp chết cô.
Nghĩ như thế, trong lòng cô hơi hơithảlỏngmột chút,cầm tay nắm, đẩycửa ra.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Lăng Hàn Vũquaylưng nằm đối diệncôở trên giường bệnh, nghe đượctiếng động,hắngiật mình nhưng không quay người lại.
Côkhẽ cắn răng,dũng cảmđi lênphíatrước,giọng nóilạnh lùng︰”Đến giờ tiêm rồi.”
Người trên giường không hề động đậy,côhít sâu vàihơi rồimới đi đến tủ đầu giường,sau khi chuẩn bị tốt kim tiêm, đi tới bên giường, lần thứ hai nói︰”Đến giờ tiêmrồi.”
Lăng Hàn Vũ khônghềđộngđậy,côtưởng hắnđangtức giận,thíchchiến tranh lạnhvới mình. Liền đưa tay đẩyvaihắn, sau đó thu tay lại, không cẩn thậnđụngđến cánh tay hắn,nóng hầm hập.
Trong lòng cô kinh sợ, vội vàng đưa taysờ lêntránhắn.
Nơi đó càngnóng hơn!
“Lăng Hàn Vũ!Anh sao rồi? !”Côcuống quít đưa tay lậtngườiLăng Hàn Vũ lại, hắnkhẽ độngmí mắt, bởi vì sốt cao,mặt có chúthồng, mà loạihồng này mang theo yếu ớt.
“Nếu cảm thấy tôi là gánh nặng,còn đến làmgì?” thanh âmcủaLăng Hàn Vũcó chút khàn khàn, trầm thấp nói,nhưngmột chữcũngkhông lọtvàolỗ tai cô.
Giang TiểuTháp lườm hắn một cái,tức giậnnói︰”Đều cái gì sau đó, hoàn theo ta慪khí đây!Tôi thu hồi lời vừa nãy đượckhông?Nào,để tôi tiêm cho anh trước đã.”
Lăng Hàn Vũ mở mắt ra nhìn cô một cái, mím môi không nói chuyện.
Tiêm xong,lại đo nhiệt độ cơ thể,nóngđến 39. 4 độ.Côvội vàng đi gọi bác sĩ, mấy bác sĩtrực ca đêmchạy qua xem tình hình,dặn dòcô chăm sóc tốt cho bệnh nhân.
Trong phòng bệnh chỉ còn lạicô vàLăng Hàn Vũ-hai người.
Mũi tiêm phát tác, cả người hắn bắt đầu đổ mồ hôi, cô cầm khăn mặt lau mồ hôi cho hắn, truyền nước cho Lăng Hàn Vũ theo lời bác sĩ dặn, bận rộn một lúc cô mới có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lăng Hàn Vũ đã ngủ, đèn ở đầu giường chiếu xuống lông mi dài dài, chiếu xuống một mảnh bóng ma.
Nam sinh, sao lại có lông mi dài hơn cô? Trong lòng cô có chút đố kị, chăm chú quan sát hắn. Cô phát hiện Lăng Hàn Vũ, người này, nếu chỉ xét bề ngoài, thật đúng là người hoàn mỹ nhất mà cô từng gặp từ nhỏ cho đến lớn
“Chỉ là tính cách hơi kém một chút. . . . . .” Cô tự lẩm bẩm .
“Sơ . . . . .”
Lăng Hàn Vũ nhắm mắt lại, đột nhiên nói nhỏ cái gì đó, cô có chút hoảng loạn dời mắt đi, sau đó lại nhìn hắn, phát hiện Lăng Hàn Vũ chỉ là nằm mơ nói mớ, không có tỉnh dậy. Lúc này cô mới bớt ngượng ngùng, cúi người nghe hắn nói cái gì.
. . .
***
“Sơ Hạ…”
Cô cúi người, nghe được hai chữ này.
Sơ Hạ? Cô nghiêng đầu, nín thở nghe, sau khi xác nhận là hai chữ này, cô nghi hoặc nhìn ra bên ngoài, bây giờ đã là mùa thu, Lăng Hàn Vũ khẳng định không phải đang nói đến mùa, vậy chỉ có thể giải thích – – Sơ Hạ, là tên một người!
Sau khi nhận ra điều này, Giang Tiểu Tháp sửng sốt một phen.
Cô còn tưởng rằng Lăng Hàn Vũ tính tình thối nát này căn bản không biết cảm giác thích một người là như thế nào, không nghĩ tới, thì ra tên tiểu tử này cũng có người trong lòng a!
Thật không biết người trong lòng của tên Xú tiểu tử này là người như thế nào.
Hẳn là một người hoàn mỹ?
Người nữ sinh kia thích hắn sao? Chính là người ngày đó gọi điện thoại cho hắn sao? Cô ấy có quan hệ gì với hắn a?
Nghĩ tới đây, Giang Tiểu Tháp đột nhiên đứng lên, ảo não vỗ đầu, thấp giọng tự nói với mình: “Mắc mớ gì đến mày? Nghĩ nhiều làm gì?”
Sau nửa đêm, người Lăng Hàn Vũ rốt cục cũng bớt nóng, cả người ngủ cũng yên ổn hơn. Cô nhẹ tay nhẹ chân nhổ kim tiêm cho Lăng Hàn Vũ, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
“Đúng là thế sự khó lường, một người hai ngày trước còn khoẻ như vâm, hôm nay liền… Ai!”
“Đúng a! Chúng ta nên nói như thế nào cho vị Lăng thiếu gia kia? Bằng không, để cho Tiểu Tháp nói đi, tôi thấy cái tên Lăng thiếu gia đối xử với Tiểu Tháp cũng không tệ lắm.”
Giang Tiểu Tháp mới vừa đến gần bàn y tá liền nghe thấy mấy người hộ lý đang nói về cô và Lăng Hàn Vũ. Cô hôm qua đến rạng sáng mới nghỉ ngơi, nên tinh thần bây giờ cực kỳ kém, cảm xúc cũng không được tốt. Nghe được những lời này, lập tức bĩu môi, không quá cao hứng nói: “Tôi nói các chị nghe, các chị đừng nói bừa, tôi cùng cái người giường số 22 kia một điểm cũng không tốt, thật không tốt!”
Tối qua cô còn gầm lên với Lăng Hàn Vũ a!
“Tiểu Tháp, cô lại đây.” Y tá trưởng ngoắc tay với cô, biểu tình trên mặt có vẻ cực kì nghiêm túc.
Cô thu lại biểu tình mất hứng trên mặt, giữ vững tinh thần đi tới.
“Y tá trưởng, có chuyện gì?”
“Là như thế này.” Y tá trưởng thở dài một hơi: “Cô còn nhớ Khôn Ni không? Là người trước đây luôn ở bên Lăng thiếu gia kia.”
Mi mắt phải của cô nháy, trong lòng dâng lên dự cảm có điềm xấu.
“Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Y tá trưởng lại thở dài một hơi: “Thì ra việc Khôn Ni muốn ra ngoài làm, chính là đi báo thù!”
Thông qua giọng kể trầm trọng của y tá trưởng, cô mới biết được, Lăng Hàn Vũ sở dĩ bị thương nằm viện là do bị người khác hạ độc. Người hạ độc là nhân vật phản diện của địa phương, cho nên Khôn Ni nói ra ngoài làm việc, kỳ thật là đi tìm chỗ ẩn thân của những người đó, gạt mọi người, tự mình đi vào hang ổ của đám người kia.
“Buổi sáng hôm nay lúc Khôn Ni được đưa tới, bộ dáng kia… Miễn bàn có bao nhiêu thảm. Nhưng, chị nghe nói, đám người kia đã bị một mình hắn cho tắm máu rồi! Một mình a! Thật không biết là làm như thế nào.” Y tá trưởng lắc đầu, vừa thở dài một hơi vừa cảm khái.
Giang Tiểu Tháp hoàn toàn ngẩn ra, hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần.
“Vậy… Người cứu về chưa?” Cô chần chờ hỏi.
“Không biết.” Y tá trưởng lắc đầu: “Viện trưởng tự mình phẫu thuật, nghe nói trên người hắn có mấy vết thương a! Bây giờ còn đang phẫu thuật, khi nào có kết quả chị sẽ nói cho em. Nhưng bây giờ, chuyện em phải làm là nói chuyện này cho vị Lăng thiếu gia kia, hơn nữa… Tốt nhất để cho hắn có thể bình tĩnh tiếp thu chuyện này.”
Bình tĩnh tiếp thu…
Theo mỗi tiếng nói, cử chỉm hành động trước đây của Khôn Ni và Lăng Hàn Vũ, cô nhận ra quan hệ của hai người bọn họ đã vượt qua quan hệ chủ tớ. Nếu như nói việc này với Lăng Hàn Vũ, khẳng định hắn sẽ kich động.
Nửa đêm hắn mới bớt nóng, cũng không biết có thể bị nóng trở lại hay không, nếu bây giờ nói cho hắn biết, hậu quả thật không dám nghĩ.
Ngay cả cô khi nghe được chuyện này cũng cảm thấy thổn thức không thôi, chứ đừng nói là Lăng Hàn Vũ.
“Y tá trưởng, chuyện này, không thể gạt hắn trước được sao?” ánh mắt Giang Tiểu Tháp lóe lên một cái: “Bây giờ còn đang cấp cứu, nói cho hắn biết cũng vô ích, chỉ khiến hắn lo lắng thêm. Tiền thuốc men càng không cần lo lắng, bọn họ vừa nhìn là biết không phải người thiếu tiền, cho nên em cảm thấy, hiện tại nên giấu việc này trước!”
“Chị thấy được không?” Cô chớp chớp mắt, nhưng không nhận được câu trả lời của y tá trưởng.
Ngẩng đầu kinh ngạc, cô phát hiện y tá trưởng căn bản là đang không nghe cô nói chuyện, mà các y tá xung quanh đang sụt sịt xúc động cũng đều ngậm miệng lại, không nhúc nhích nhìn ra sau lưng cô. Thật giống như… Sau lưng cô có thú dữ.
Hẳn không phải là…
“Dẫn tôi đi xem hắn!”
Bả vai Giang Tiểu Tháp run mạnh lên, thật là Lăng Hàn Vũ!
Cô chậm rãi xoay người, nhìn thấy sắc mặt Lăng Hàn Vũ không tốt lắm, hắn đang ngồi ở trên xe lăn, người hộ lý bên cạnh cực kì vô tội nói: “Tôi đi ngang qua phòng bệnh, hắn nói muốn đi hít thở không khí, nên…”
Liền Sparta rồi…
Giang Tiểu Tháp khóc không ra nước mắt, sắc mặt vừa cứng ngắc vừa tươi cười: “Cái đó… Anh mới vừa hạ sốt, nên nghỉ ngơi thật tốt, phơi nắng để sau.”
“Đưa tôi đi xem hắn!” Lăng Hàn Vũ nói năng có khí phách, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.
Làm sao bây giờ? Là tiếp tục giả ngốc hay là dẫn hắn ta đến phòng cấp cứu a?
Thời điểm cô do dự bất định, y tá trưởng mở miệng nói: “Tiểu Tháp, dẫn anh ta đi đi.”
Cô sửng sốt, nhìn về phía y tá trưởng, y tá trưởng cũng đã tránh đi rồi.
Cô nhanh chân đi đến chỗ Lăng Hàn Vũ, đấy xe lăn cho hắn, đi đến cửa thang máy.
Mấy hộ lý nhìn cô với vẻ mặt đồng tình.
“Phỏng chừng đến cửa phòng mổ sẽ nổi bão?”
“Tiểu Tháp có thể bị cảm xúc mất kiểm soát của hắn bóp chết không ?”
“Không thể nào, đây là bạo lực quá đẫm máu rồi…”
Mấy lời của đám người hộ lý nói truyền vào tai Giang Tiểu Tháp không sót một chữ. Bóp chết… Tay cô run lên, thiếu chút nữa quay đầu bỏ chạy.
Tựa hồ là chú ý tới cô có vẻ sai sai, Lăng Hàn Vũ hơi nghiêng người xuống phía dưới, cô vội vã đứng thẳng người, vững vàng đẩy xe lăn. Không ai biết trong lòng bàn tay cô đã chảy mồ hôi rồi.
Rất nhanh liền đến phòng cấp cứu, trên cửa ghi rõ ba chữ màu đỏ rất to “Đang cấp cứu”.
”
Ngoài dự kiến của cô, Lăng Hàn Vũ cư nhiên không có la to, thậm chí biểu tình trên mặt không biến hóa chút nào. Chẳng lẽ đây là sự yên lặng của giông bão? Có phải một lát nữ hắn liền…
Lăng Hàn Vũ động tay một phát, cô theo bản năng lui về phía sau một bước, đã thấy Lăng Hàn Vũ lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi áo, động tác vô cùng thành thạo.
Nếu người trước mặt không phải là Lăng Hàn Vũ lật mặt còn nhanh hơn lật sách, cô sẽ đi lên phía trước nhắc nhở”Bệnh viện không cho phép hút thuốc”. Mà tình huống lúc này, người nào dám ngăn cản hắn không được hút thuốc ?
“Sao lại thế này?”
Hơn nửa ngày, hắn mới nói ra một câu, trong sương khói lượn lờ, cô không nhìn rõ biểu tình trên mặt Lăng Hàn Vũ
Cô vội vã kể lại lời ý tá trưởng đã nói cho hắn biết, trong lúc đó cô hít phải khói, không ngừng ho khan, chờ cô nói xong, Lăng Hàn Vũ đã dập tắt điếu thuốc rồi. Cũng không biết là vì không muôn hút, hay là vì tiếng ho khan của cô.
Cô nói xong, hơn nửa ngày Lăng Hàn Vũ cũng không đáp lại, đang muốn hỏi hắn có sao không, hành lang bên kia bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân lẫn lộn, như là có một đám người đang chạy về phía bên này.
Cô nhìn mi tâm Lăng Hàn Vũ nhíu lại, nhịn không được ngoảnh đầu lại nhìn hành lang bên kia.
Không quá vài giây, hai mươi nam nhân xuất hiện tại một đầu hành lan bên kia, vội vàng đi về phía này.
Cô cả kinh, nghĩ tới đám người y tá trưởng nói bị “tắm máu” kia. Chẳng lẽ là sa lưới cá, muốn đuổi cùng giết tận Khôn Ni? Nếu như bọn chúng nhìn thấy Lăng Hàn Vũ ở chỗ này, không chừng cũng cùng giết!
Nghĩ tới đây, cô không tự chủ được hít một hơi thật sâu, trực tiếp đứng trước mặt Lăng Hàn Vũ, giang hai tay, nghiêng đầu, mê man nhìn Lăng Hàn Vũ nói: “Anh mau tự đẩy xe đi, tôi giúp anh ngăn cản bọn chúng! Bọn chúng hẳn sẽ không đụng chạm đến hộ lý!”
Thái độ kiên quyết, đến cả cô cũng phải kinh ngạc một phen.
Từ nhỏ đến lớn, tâm lý mẫu tính của cô còn không nồng hậu như này. Tóm lại giờ khắc này cô chỉ nghĩ, tuyệt đối không thể để cho Lăng Hàn Vũ xảy ra chuyện!
Cô nói xong liền nghiêng đầu, ánh mắt ngang nhiên nhìn đám người càng ngày càng tới gần, cô không nhìn thấy ánh mắt Lăng Hàn Vũ đang nhìn cô loé lên.
“Cô bị ngốc sao?”
Thanh âm của Lăng Hàn Vũ đột nhiên vang lên, mang theo ý cười.
Cô đang muốn hỏi “Sao anh còn chưa đi ?” thì đám người kia đột nhiên chạy tới trước mặt bọn họ. Mồ hôi từ lòng bàn tay cô bắt đầu nhỏ xuống, trong đầu cô đang nghĩ đến nên làm cái gì bây giờ.
Báo nguy… Đúng! Báo nguy!
Tay cô thần tốc mò vào túi, đầu ngón tay mới vừa chạm đến điện thoại, đám người kia đột nhiên cùng kêu lên. “Thiếu gia, tốt!”
Thiếu gia…tốt…
Khóe miệng cô hung hăng giật giật một phen, Ngay sau đó liền nhìn về phía Lăng Hàn Vũ. Lăng Hàn Vũ gật đầu với đám người kia, hắng giọng một cái, nói: “Các người để lại hai người ở chỗ này là được rồi, những người khác đều trở về đi. Không có sự cho phép của ta, Khôn Ni không dám chết. Còn có, không được để lộ chuyện bên này cho Lão Thái Gia bên kia biết. Qua một thời gian ngắn, vết thương ở chân của ta tốt lên, ta sẽ tự mình giải thích cho ông.”
Đám người kia không chút do dự kêu hô “Vâng” Hai người phía sau ở lại, những người khác nhao nhao khom người chào hắn, xoay người rời đi.
Đám người kia rời đi, Giang Tiểu Tháp mới đóng lại miệng chữ O, đôi tay xấu hổ không biết để đâu. Thì ra kia đều là người của hắn, cô còn tưởng là oan gia, thật sự là xấu hổ, không muốn, không muốn!
“Đi thôi, Tiểu Tháp.” Lăng Hàn Vũ nhìn cô một cái, dùng lực trên tay, đẩy xe lăn đi về phía trước.
Tiểu Tháp? Hắn cư nhiên kêu tên cô?
Vài giây sau cô mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng chạy lên phụ giúp hắn đẩy xe lăn đi vào thang máy.
Trở lại phòng bệnh, cô rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: “Anh không lo lắng cho Khôn Ni sao?”
“Không lo lắng.”
Lăng Hàn Vũ chỉ chỉ cái chén, cô vội vã đi qua rót nước ấm rồi tiến lên đưa cho hắn: “Vì sao không lo lắng?”
“Nếu không tử vong tại chỗ sẽ không xảy ra chuyệ gì.” trong ngữ điệu của Lăng Hàn Vũ tràn ngập tự tin.
Khôn Ni trong trí nhớ của hắn, luôn luôn là người hướng ngoại, nếu Khôn Ni chết, hắn thực không tin trên thế giới có người lợi hại đến thế.
Cô bĩu môi, không nhiều lời.
“Khi nào thì có thể bắt đầu?” Hắn lại hỏi.