“Vâng.” An Sơ Hạ gật đầu, cùng Hàn Thất Lục bước vào gian phòng trướckia cô đã từng ngủ.
Từ Hân mỉm cười theo sát tiến vào, vốn muốn nói với cô về tình hình gần đây củatên Nhị Lại Tử, nhưng lại cùng cô nói một hổi về những chuyện thú vị xảy ratrong vài ngày qua.
Nghe những thứ ngôn ngữ thuần phác này, cô bất tri bất giác nghĩ tới ngày hômkia nhiều người gọi điện thoại đến cho mình, buổi sáng vừa hỏi thăm ân cần,nhưng buổi chiều cả đám lại muốn cô cung cấp tiền bạc. Việc này giữa người vớingười đại khái là không giống nhau chút nào. Một bên rõ ràng cứu cô, nhưng lạikhông mở miếng muốn bất cứ thứ gì từ cô, mà bên kia những người hay gây sự lạimuốn cô hỗ trợ tiền bạc.
“Anh đi lấy tất cả đồ đạc từ trên xe xuống.” Hàn Thất Lục đột nhiênnói.
“Vâng.” An Sơ Hạ gật đầu, quay đầu nói với Từ Hân: “Hân Hân, tôiđã mua cho chị và Từ Duyệt mỗi người một bộ quần áo ngủ…. Cũng không biết cácngười có thích hay không.”
“Quần áo ngủ? Cái gì quần áo ngủ?” Từ Duyệt cầm theo một bình nướcsôi đi qua, tò mò hỏi.
Từ Hân thở dài nói: “Sơ Hạ, đã mua cho chúng ta mỗi người một bộ quần áongủ, em nha, có thể không quấn lấy bà nội đòi bà đưa em lên thị trấn trên muaquần áo ngủ nữa rồi.”
“Thật sao?” Từ Duyệt hai mắt phát sáng nhìn An Sơ Hạ, đột nhiên phithân lên phía trước một cái, gắt gao ôm lấy cô: “Sơ Hạ, chị thật sự quá tốtrồi! Chị chính là nữ thần của em! Em yêu chị vô cùng a!”
Tuy Duyệt nói chuyện có chút chanh chua, nhưng quen biết một thời gian dài cô mớiphát hiện, chỉ là tính cách có chút nghiêm túc, có một số việc muốn cô ấy hỗ trợ,cô ấy tuy nhiên sẽ oán giận, nhưng vẫn sẽ làm cẩn thận tỉ mỉ. Giống như thời điểmchăm sóc cô vậy, tuy ngoài miệng vẫn than thở, nhưng vẫn chăm sóc cô đến nơi đếnchốn, cũng cẩn thẩn không kém gì Từ Hân.
“Tại sao lại mua nhiều đồ như vậy?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói củaTừ lão phu nhân: “Về sau các cháu đến đây chơi không cần mang đồ đạc gì đếnđây nữa, nếu không ta nhất định sẽ không vui.”
Từ Duyệt vội vàng buông tay khỏi người cô, cười hì hì nói: “Em đi nói vớianh ấy nên để đồ đạc ở chỗ nào, thuận tiện đi nhìn xem quần áo ngủ của em, cácchị tán gẫu!”
Nói xong, từ Duyệt sôi nổi chạy ra ngoài.
“Em nha! Cũng không biết đến khi nào thì có thể hiểu chuyện mộtchút.” Từ Hân bất đắc dĩ lắc đầu nói.
“Đúng rồi, tôi cũng mua cho Thiên Hâm một chiếc áo khoác, đến lúc đó côgiúp tôi mang cho anh ấy một phen, thay tôi cám ơn anh ấy.” An Sơ Hạ nóixong, cúi đầu lấy một tấm chi phiếu năm mươi vạn từ trong túi áo lấy ra, nhétvào trong tay Từ Hân, đè thấp thanh âm nói: “Hân Hân, đây là năm mươi vạn,có thể đi ngân hàng đổi lấy tiền. Chị nghe tôi nói, nếu tôi đưa tờ chi phiếunày cho bà nội, bà khẳng định sẽ không nhân, đưa cho Từ Duyệt tôi lại sợ em ấyđánh mất, cho nên, liền giao nó cho chị.”
“Chuyện này không được, cái này tôi không thể nhận!” Từ Hân lắc đầunguây nguẩy, gắng gượng nhét bằng được tấm chi phiếu kia lại cho cô: “Tấmchi phiếu trắng đã bị bà nội xé toang, bà nói là cứu người là việc chúng ta nênlàm, không nên thu bất cứ thù lao gì.”
“Hân Hân, chị nghe tôi!” An Sơ Hạ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bà nộituổi càng lúc càng cao, điều kiện trong nhà chị cũng biết rõ, về sau vạn nhấtbà nội thân thể có gì không thoải mái, lấy tiền đâu để chăm sóc cho bà? Tấm chiphiếu này, chị có thể không cần, nhưng, chị tất nhiên sắp xếp trước, chuẩn bịcho bất cứ tình huống nào.”
Trên mặt Từ Hân lộ vẻ do dự, cúi đầu nhìn chi phiếu trong tay, luẩn quẩn nói:”Nhưng mà…”
“Không nhưng mà gì cả.” An Sơ Hạ cương quyết ngang lời Từ Hân:”Chị phải suy nghĩ cho tương lai, tôi không có khả năng thường xuyên trở vềthăm mọi người.”
“Được! Cảm ơn Sơ Hạ!” Từ Hân rốt cục gật đầu, đem chi phiếu cất đi.
Mãi cho đến khi ăn cơm trưa, rồi lai đi đến bến tàu được một thời gian, bọn họmới lưu luyến không lỡ rời khỏi nơi này. Đến cả ánh mắt Hàn Thất Lục đều có vẻcó chút lưu luyến nơi này.
“Nơi này rất đẹp, phải không?” An Sơ Hạ nhìn về phía Hàn Thất Lục hỏi.
Hàn Thất Lục một bên lái xe, một bên gật gật đầu, lại có chút trầm trọng nói:”Nhưng anh nghe nói nơi này rất nhanh sẽ đưa vào dự án đấu thầu để bán đấugiá, chỗ này, có lẽ qua vài năm trở lại sẽ hoàn toàn thay đổi rồi.”
“Là sao…” An Sơ Hạ có chút hoảng hốt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nếuquả thật là, nơi này bị thiết kế thi công xây dựng, những khung cảnh thiênnhiên tươi đẹp mỹ lệ này sẽ không tồn tại nữa.
Tuy nhiên, cô đã cho Từ Duyệt số điện thoại di động của mình, về sau có chuyệngì có thể liên lạc hỗ trợ nhau.
Chỉ là, Thiên Hâm hôm nay vừa lúc không ở nhà, không thể giáp mặt đầy đủ nói lờicảm tạ, cô cảm thấy có chút tiếc nuối.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt hiện tại đã đến kì thi cuối cùng.Trước kia cô vẫn hi vọng thông qua kì thi này, giành lấy suất cử đi học danh ngạch,nhưng do lúc trước cô cùng Manh Tiểu Nam đánh hứa niệm niệm, lưu lại một lần kỉluật, cho nên trực tiếp mất đi suất cử đi học danh ngạch.
Cho nên kì thi hiện tại, cô chỉ cần bảo vệ tốt thành tích bình thường, là có thểhuỷ bỏ kỉ luật. Còn Manh Tiểu Nam cần tiến bộ ít nhất một trăm bậc.
Tuy nhiên, may mắn thay Manh Tiểu Nam thành tích luôn xếp từ dưới lên, nhưng từthời điểm đó cô ấy luôn chăm chú nghe giảng bài nghiêm túc, cho nên tiến bộ mộttrăm bậc cũng hẳn không thành vấn đề.
“Hiện tại ta sẽ phát giấy báo thi, mọi người tự mình nhìn xem, đến bảy giờbốn mươi là có thể chuẩn bị đi thi rồi.” Chủ nhiệm lớp nói xong, bắt đầuphân phát giấy báo thi: “An Sơ Hạ, An Thần xuyên.”
Nghe gọi đến tên họ của mình, An Sơ Hạ vội vàng đi tới.
Sau khi chủ nhiệm lớp đưa giấy báo thi cho cô xong, đẩy hạ ánh mắt, nhàn nhạtnói: “Bảo vệ trạng thái tốt, tiếp tục đạt được vị trí thứ nhất hẳn khôngphải là vấn đề.”
“Vâng.” An Sơ Hạ gật đầu, tuy nhiên khoảng thời gian cô rơi xuống nướckia, cô không thể đến trường học, thế nhưng Khương Viên Viên mỗi môn học đều mờigiáo viên hàng đầu đến nhà phụ đạo cho cô, kiến thức vẫn tiếp thu đầy đủ, nhữngđiều này chủ nhiệm lớp cũng biết, cho nên mới nói như vậy.
“Cố lên.” An Thần Xuyên tới nhận giấy báo thi, thời điểm đi ngang quacô, đột nhiên thấp giọng nói như vậy một câu.
Chờ cô phục hồi tinh thần lại, An Thần xuyên đã cầm giấy báo thi trở về vị trírồi.
Rất nhanh, giấy báo thi đã phát xong cho tất cả mọi người, Phỉ Lỵ Á mới vừa lấyliền tiến đến bên người cô nói: “Nhanh để cho tớ nhìn xem cậu ngồi ở đâunào, có phải ngồi cùng phòng thi với tớ hay không?”
Một lát sau, Phỉ Lỵ Á bày ra khuôn mặt tối sầm, nói: “Tớ với cậu ở lớp bêncạnh nhau! Thật sự là tức chết tớ rồi! Nếu không tớ có thể là siêu thần rồi!”
Phỉ Lỵ Á than thở xong, lại lập tức chạy ra đi tìm người khác đối chiếu phòngthi.
Một lớp bốn mươi người, đa số cùng phòng thi với nhau, nhưng chỉ có một mình côkhông ngồi cùng phòng với mọi người.
“Quá tuyệt vời, đại biểu lớp Toán ngồi ở bên phải tớ, lần này, cuối cùng tớđã có thể một lần đòi lại công đạo cho mẹ tớ rồi!” Phỉ Lỵ Á bước trở về vịtrí, vui vẻ rạo rực nói xong, tiện đà quay đầu hỏi cô: “Có ai ngồi cùngphòng thi với cậu không sao?”
An Sơ Hạ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Dường như không ai ngồi cùng phòng thivới tớ.”
“Ai! Lần này số báo danh quá rối loạn rồi, tớ cũng chỉ ngồi cùng phòng thivới mỗi đại biểu lớp Toán mà thôi. Đúng rồi.” Phỉ Lỵ Á một bên thu dọn đồdùng học tập vừa nói: “Vậy đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi đến khối thiđi, để cậu không phải đi một mình.”
“Được!” An Sơ Hạ mỉm cười gật đầu, suy xét một hồi, quay đầu hỏi MãCách: “Cậu ngồi ở phòng thi nào?”
Mã Cách trong cuộc kiểm tra tuần này ở lớp, thực sự đã đạt được vị trí thứ hai,chỉ kém vị trí thứ nhất của cô một bậc mà thôi. Như thế khiến cho An Sơ Hạ giốngnhư có chút ngoài ý muốn.
“Lầu một.” Mã Cách nhàn nhạt nói: “Lớp F.”
“Ừm.” An Sơ Hạ gật đầu, nói: “Tớ là lớp T.”
Cô đang muốn quay đầu trở lại, Mã Cách đột nhiên lại mở miệng nói: “Sơ Hạ,cậu nên chuẩn bị tinh thần thật đốt…! Tớ cũng không muốn cướp mất vị trí thứnhất của cậu a.”
An Sơ Hạ sửng sốt, nhìn vào mắt Mã Cách, một đôi mắt tối sầm đang giễu cợt nhìnqua, trong lời nói hiển nhiên là có thâm ý khác.
“Tớ sẽ chuẩn bị thật tốt, cậu yên tâm.” An Sơ Hạ khóe miệng hơi gợilên, mỉm cười hào phóng, xoay người lại, cúi đầu mở sách Ngữ văn ra. Môn thi thứnhất là bình luận văn, thừa dịp hiện tại, còn có thể đọc lại bài thơ cổ đại mộtlần, nhưng mấy thứ này cô đã thuộc lòng từ lâu.
“Mã Cách, cậu hẳn không muốn kiểm tra Sơ Hạ, phải không?” Bạn ngồicùng bàn Mã Cách mỉm cười cảnh báo: “Cậu tới tương đối muộn, khả năng cònchưa rõ ràng lắm, Sơ Hạ a, chưa bao giờ để tuột khỏi tay vị trí thứ nhất. Tuynhiên, nhìn cậu thật sự cố gắng học tập như vậy, trái lại có thể lấy được vịtrí thứ hai rồi.”
“Ôi…” Mã Cách mỉm cười, không lại nói nữa, nhưng mà bàn tay cô tađã sớm cuộn thật chặt thành nằm đấm.
Phá vỡ vị trí của một người cần có thời gian, huống chi vì muốn thắng An Sơ Hạvề mặt học tập, cô hết ngày này qua ngày khác đều phải thức thâu đêm để học,không phải sao?
Còn cách thời gian vào thi không xa, rút cuộc phải xuất phát đi thi rồi.
“Sơ Hạ, chúng ta cũng đi thôi.” Phỉ Lỵ Á đưa tay ra giữ tay cô lại,đôi mắt sáng lấp lánh như đèn pha nói: “Thần thi, truyền cho tớ một chútmay mắn đi!”
“Tớ cũng cần truyền, tớ cũng cần truyền!” Nữ sinh bên cạnh cũng chạylại xem náo nhiệt.
“Sơ Hạ thần thi! Tớ cũng cần được truyền!” Nam sinh cũng nhịn khôngđược chạy lai ồn ào.
Dường như tất cả mọi người trong lớp đều nhao nhao muốn đi qua bắt tay cô, côbiến thành sứt đầu mẻ trán, rất nhanh bị mọi người chèn ép thành bánh rồi.
“Thất Lục thiếu gia tới rồi!” Manh Tiểu Nam đột nhiên hô lớn một tiếng,những người đang vây xung quanh người cô vội vàng tránh ra, sau khi tránh ra mớiphát hiện, chuyện này là Manh Tiểu Nam nói hô bừa mà thôi.
Tự thứ Hai tuần trước, ngày đó Manh Tiểu Nam đến Lệ Giang tìm An Sơ Hạ. Sau đóPhỉ Lỵ Á về trong lớp giải thích một hồi, tất cả mọi người liền hiểu rõ, cũngkhông phải Manh Tiểu Nam không quan tâm đến bạn thân, mà là vì Tiêu minh lạc cốý gạt cô ấy, không để cô ấy lo lắng cho nên mới không biết chuyện gì. Bởi vậy, ấntượng của mọi người với cô bắt đầu tốt hơn.
Mọi người ý thức được Manh Tiểu Nam đang gạt người, cả đám đều qua chạy tới bópcổ cô.
“Mọi người nhanh chóng đừng ầm ĩ nữa, sắp đến lúc thi rồi.” An Sơ Hạvội vàng đi qua nói, mọi người lúc này mới đồng ý thả Giang Nam ra.
“Đúng rồi, cậu thi ở lớp nào?” An Sơ Hạ không lưu tâm hỏi han.
Manh Tiểu Nam gãi đầu, như đang ngẫm nghĩ, cuối cùng cô lục tìm giấy báo thi mớinhìn thấy mình thi ở lớp nào.
“Lớp T, còn cậu a?”
An Sơ Hạ sửng sốt, vội vàng nói: “Tớ cũng là lớp T.”
Ngẩn người một lúc lâu, ban đầu cô còn tưởng không có ai ngồi cùng phòng thi vớimình, ai ngờ Manh Tiểu Nam lại cùng phòng thi với cô, mà còn vừa lúc ngồi ở bênphải cô! Manh Tiểu Nam cũng ngẩn người, thiếu chút nữa khóc không nước mắt!
“Hai người các cô vẫn còn chưa đi thi sao?” Người trong lớp đã đi hết,ngay cả Phỉ Lỵ Á cũng đi rồi, giọng nói này, xuất hiện tại cửa phòng học. Rõràng là Hàn Thất Lục đang nhìn chằm chằm các cô, mà còn một người đứng sau anhchính là Lưu Đông Vũ.
Hàn Thất Lục cùng Lưu Đông Vũ vừa lúc ở cùng phòng thi, đi ngang qua nơi này,liền nhìn thoáng qua vào bên trong, không nghĩ đến An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Namcư nhiên vẫn còn đang ở trong phòng học.