Quả thực cô cũng không dám tưởng tượng.
“Mấy vị, không cần khách sáo.” Đối mặt với mấy vị lãnh đạo và Hiệu trưởng lời nói xu nịnh, Hàn Thất Lục không nể mặt, trực tiếp nói: “Tôi tới nơi này tìm người, bạn học này sẽ giúp tôi đi tìm người, cho nên, tôi muốn xin cho cô ấy nghỉ trước.”
Hiệu trưởng sửng sốt một lúc, thế nhưng cũng không nghĩ đến vị thiếu gia này lại không nể mặt như vậy, là Cục trưởng Trần đích thân gọi điện thoại, không muốn chống đối đối phương, ông ta liền nhẫn nhịn, vẫn mỉm cười, gật đầu liếc mắt nhìn Từ Duyệt, đồng ý: “Có thể, đương nhiên có thể.”
“Hiện tại, có thể đi được chưa?” Hàn Thất Lục quay đầu, ánh mắt rơi xuống mặt Từ Duyệt.
Khuôn mặt Từ Duyệt nóng lên, liền vội vàng gật đầu: “Vâng vâng vâng!”
Nhân vật lớn như vậy, làm sao cô dám không đi?
Sau khi gật đầu, phía dưới tiếng xe nổ máy vang lên ồn ào, Từ Duyệt quay đầu nhìn lại, ba chiếc xe màu trắng bỗng nhiên xuất hiện ngay ngắn ở phía dưới. Loại xe này đương nhiên cô không biết, nhưng nhìn thấy một người da đen đeo kính râm mặc âu phục bước ra từ một trong ba chiếc xe, đã thấy thật phong cách.
Đương nhiên, trong đám người xem xung quanh cũng có người hiểu biết về xe nhận ra, kêu lên thành tiếng: “Papide! Ba chiếc cũng phải hơn mười triệu!”
(La: Papide là một dòng xe của hàng Aston Martin. Giá bán của dòng xe này tại thị trường nước ngoài rơi vào khoảng gần 200.000 USD. Khi nhập khẩu về mỗi chiếc có giá trị gần 4 triệu tệ khi được đăng ký và đóng đủ thuế phí.)
Từ Duyệt cảm thấy cả người đều nhẹ bẫng, chân đạp trên mặt đất, giống như đạp trên mây.
Cô len lén véo nhẹ vào mình một cái, đau, đây không phải là đang nằm mơ!
“Đi thôi.” Hàn Thất Lục liếc nhìn cô một cái: “Cô ngồi xe trước mặt, dẫn đường cho chúng tôi.”
Hàn Thất Lục nói, tự mình dẫn đầu đi xuống cầu thang, Manh Tiểu Nam đi tới trước mặt cô, tự mình tặng cho cô một cái ôm lớn: “Cám ơn cô! Thoáng chốc mang nhiều phiền phức cho cô rồi! Tôi muốn nhanh chóng tìm được Sơ Hạ lão đại rồi!”
“Thôi nào, mau đi đi…” Tiểu Nhụy nước mắt vui mừng: “Trở về nói cho tớ biết cảm giác ngồi xe mấy triệu thế nào.”
Từ Duyệt vẻ mặt tối sầm lại: “Tiểu Nhụy, cậu có thể mỗi phút mỗi giây đừng để chúng ta mất mặt như vậy được không?”
Hàn quản gia đi tới, tự tay ở trước mặt cô cung kính làm hành động “Mời”. Nét mặt Từ Duyệt sửng sốt, đột nhiên cô cũng rất muốn khóc!
Thoáng cái sau khi lên xe, người vệ sĩ da đen cùng Hàn quản gia đổi vị trí, Từ Duyệt tiếng Anh cũng không tốt. Hàn Thất Lục ngồi chiếc xe thứ hai, Manh Tiểu Nam ngồi chiếc xe còn lại. Tâm tình của cô bị kich động.
Khi nghe tin tức An Sơ Hạ rơi xuống nước, có trời mới biết nội tâm của cô tan vỡ bao nhiêu?
Tặng cho Tiêu Minh Lạc một đấm vẫn còn nhẹ, đợi cô trở về, cậu còn phải xử đẹp Tiêu Minh Lạc, xem về sau anh còn dám gạt cô hay không.
Từ Duyệt vội vã thu hồi ánh mắt quan sát chiếc xe này, hướng về phía Hàn quản gia gật đầu. Nhất định cô không biết, chiếc xe khiến cho cô mở to mắt này – Papide gần bốn triệu, dường như là những chiếc xe tiện nghi sang trọng bậc nhất trong biệt thự nhà họ Hàn.
Hàn quản gia vốn muốn tăng tốc độ đi tới mục tiêu, nhưng không bao lâu ông liền bỏ đi ý nghĩ này.
Đường thật sự quá gồ ghề, căn bản không có biện pháp tăng tốc độ lên.
Sau cùng, ông bình tĩnh chầm chậm lái xe, an toàn là số một.
“Được rồi.” Hàn quản gia đột nhiên mở miệng nói: “Lúc cô ở đây, tên Nhị Lại Tử kia nói những gì? Là người đó, đã cứu Thiếu phu nhân của chúng tôi sao?”
Từ Duyệt biến sắc, gương mặt trong nháy mắt trở nên trắng xanh.
Đúng là vẫn phải nói đến vấn đề này.
“Làm sao vậy?” Hàn quản gia nhìn qua kính chiếu hậu thấy được sắc mặt Từ Duyệt có chút biến đổi, nghi ngờ hỏi.
“Cứu An Sơ, không phải…”
“An Sơ?” Hàn quản gia cắt đứt lời Từ Duyệt, mỉm cười nói: “Các người đại khái là đoán sai tên rồi, Thiếu phu nhân của chúng tôi tên là An Sơ Hạ. Sơ Hạ, Sơ Hạ, có phải tên rất dễ nghe hay không?”
Lúc này Từ Duyệt mới hiểu Sơ Hạ chứ không phải An Sơ, còn một chữ bọn họ nghe không rõ, đó chính là “Hạ”.
Cô ấy gọi là Sơ Hạ.
“Tôi cũng không biết nên nói như thế nào, cứu An Sơ, không phải, An Sơ Hạ là chúng tôi, nói cách khác là gia đình tôi. Nhưng sau đó tên Nhị Lại Tử kia đến, nói là Sơ Hạ là cô dâu hắn đã mua được, hơn mười vạn. Còn đưa ra một bằng chứng, cho nên, chúng tôi đã tin.”
Từ Duyệt đang muốn nói tiếp, đột nhiên xe thắng gấp, cô ngồi ở đằng sau, thiếu chút nữa thì đụng vào ghế đệm trước mặt.
Hàn quản gia sắc mặt biến đổi, xoay đầu lại nhìn Từ Duyệt, rất nghiêm túc hỏi: “Nhờ cô đem sự việc từ đầu đến cuối lặp lại lần nữa!”
Từ Duyệt bị Hàn quản gia hù dọa, dọc đường đến giờ, Hàn quản gia dáng vẻ vẫn luôn rất hiền hòa, nhưng bây giờ thần sắc ông vô cùng nghiêm trọng. Tuy nhiên, tỉ mỉ nghĩ lại, người nào nghe cô nói Thiếu phu nhân của mình bị một tên khốn nạn bắt trở thành vợ, thì cũng sẽ nóng nảy.
Từ Duyệt không vội vàng kể lại sự việc từ đầu đến cuối một lần nữa.
“Không được… Phải mau nhanh đến chỗ đó, cô nói tên Nhị Lại Tử kia là một tên khốn nạn?” Hàn quản gia một bên nổ máy, một bên dùng tiếng Anh nói gì đó với bảo vệ kia, bảo vệ kia lập tức bấm một số điện thoại, chắc là đang cùng thiếu gia trên xe phía sau nói chuyện này.
“Vâng!” Từ Duyệt gật đầu: “Thế nhưng, tuy là hắn khốn nạn, nhưng cũng chưa làm quá chuyện gì. Chúng tôi ở chỗ này, mua một cô dâu từ trong tay bọn buôn người là chuyện bình thường, hắn còn lấy ra bằng chứng, chúng tôi nghĩ hắn cũng không có lá gan lừa gạt chuyện đó, liền tin tưởng hắn. Chỉ là không nghĩ tới, hắn thực sự đang lừa người! Tôi nhất định phải nói chuyện này cho bà nội biết!”
Từ Duyệt lúc này cũng đã nhìn ra, An Sơ Hạ tuyệt đối không phải là bị bọn buôn người bán tới đây. Kẻ buôn người nào dám bán cô ấy? Chỉ cần bắt cóc cô ấy, có thể cầm chắc mười vạn!
Cho nên, lời giải thích chỉ có thể là, tên Nhị Lại Tử đang nói dối! Thực sự to gan!
“Nhưng…” Hàn quản gia vừa lái xe, vừa nói ra niềm nghi hoặc trong nội tâm của chính mình: “Thiếu phu nhân của chúng tôi không giải thích gì sao? Cứ nhận…như vậy sao? Không nói với các người, cô ấy không phải là bị bọn buôn người bán tới đây sao?”
Từ Duyệt lúng túng gãi đầu một cái: “An Sơ… à! Là Sơ Hạ, Sơ Hạ cô ấy sau khi được chúng tôi cứu từ dưới nước lên, liền bị sốt cao, khiến họng bị nhiễm trùng, giọng khàn khàn không thể nói chuyện. Cho nên, chúng tôi căn bản…”
“Thật là đáng chết!” Huyệt thái dương của Hàn quản gia nhảy “thình thịch”, ông sống nửa đời, thực sự chưa mở miệng nói lời thô tục, nhưng lúc này đây, ông phá lệ.
Chiếc xe dần đẩy nhanh tốc độ lên, Hàn quản gia trong lòng sốt ruột. Phía sau Hàn Thất Lục biết chuyện này, trong lòng càng sốt ruột hơn, không ngừng lệnh cho tài xế bấm còi, làm cho xe của Hàn quản gia phía trước tăng nhanh tốc độ hơn.
Đường càng ngày càng khó đi, Từ Duyệt do dự một chút mở miệng nói: “Hàn quản gia, ông có thể lái chậm một chút không…”
“Xin lỗi, Từ tiểu thư, chúng tôi thật sự không chờ được rồi. Cô ngồi đó, tôi sẽ không để cho cô xảy ra chuyện.” Hàn quản gia nói một câu như vậy, tiếp tục tăng tốc độ xe.
“Chị!” Từ Duyệt đột nhiên ngẩn ra, cửa sổ xe kéo lên, cô lập tức đưa đầu ra ngoài kêu.
“Là chị của cô?” Hàn quản gia nghi ngờ, dừng xe lại.
Tuy sốt ruột, phải đưa người tới cứu Thiếu phu nhân. Nhưng dù sao, nếu như không phải là bọn họ, đừng nói tên Nhị Lại Tử, chỉ sợ là người cũng mất rồi.
Xe phía sau không ngừng bấm còi, Từ Hân đang nghi ngờ, liền mở miệng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Trong tiềm thức cô ta đã cảm thấy ba chiếc xe sang trọng này hẳn là có quan hệ với An Sơ.
Đầu tiên Từ Duyệt bảo Hàn quản gia quẹo vào bên kia, ngay sau đó giải thích với Từ Hân: “Chị! Xảy ra chuyện lớn! Cô ấy không phải tên là An Sơ, mà là An Sơ Hạ, là Hàn thị… Ai dà! Dù sao, Sơ Hạ không phải bị bọn buôn người đưa tới đây!”
Hàn quản gia bổ sung một câu: “Thiếu phu nhân của chúng tôi vì cứu người, nên đã rơi xuống Lệ Giang.”
Từ Hân sửng sốt một chút, nhưng không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Từ khi nhìn đôi mắt An Sơ Hạ cô liền nhận ra được, An Sơ Hạ nhất định là một cô gái hiền lành. Cho nên trong tiềm thức cô mới có thể thích An Sơ Hạ như vậy.
“Đây chẳng phải là…” Tròng mắt Từ Hân đảo một vòng, phẫn nộ dâng lên trong lòng: “Tên Nhị Lại Tử đang nói dối!”
“Đúng!” Từ Duyệt cuộn chặt nắm tay, tức giận nói: “Còn tưởng rằng tên Nhị Lại Tử kia thỉnh thoảng trộm gà, không nghĩ tới bây giờ làm càn đáng sợ như vậy! Đơn giản là vô pháp vô thiên!”
Trong mắt Từ Hân ngập đầy phẫn nộ, nhưng cô chỉ nắm chặt túi sách, cũng không quá bốc đồng như Từ Duyệt.
“Được, nói chuyện này cho bà biết ngay.” Từ Hân nói, liền hướng nhìn ra ngoài xe: “Duyệt Duyệt, đợi lát nữa đi ngang qua cửa nhà, chị liền trực tiếp xuống xe, đi tìm bà nói chuyện này, em đưa bọn họ đi tìm An Sơ, không phải, đi tìm Sơ Hạ. Nhớ kỹ, nhất định đừng để cho tên Nhị Lại Tử trốn thoát!”
Lần này, cô không tha cho tên khốn kiếp đó!
“Dạ!” Từ Duyệt nặng nề gật đầu.
Ngôn ngữ chất phác cùng mọi hành động của hai nữ sinh đều rơi vào mắt Hàn quản gia, ông cảm thấy Thiếu phu nhân có chút may mắn khi gặp được gia đình này.
“Ông, nhà của cháu đến rồi, phiền dừng xe một chút.” Từ Hân mở miệng nói.
Hàn quản gia từ trong lời của các cô cũng nghe được về “Bà”, dường như là một người đức cao vọng trọng, lúc này liền dừng xe, sau khi Từ Hân xuống xe, lại tiếp tục xe khởi động.
“Ở chỗ rẽ thứ hai quẹo phía bên trái là đến nhà tên Nhị Lại Tử.” Từ Duyệt nói, đã chuẩn bị sẵn sàng để nhảy xuống xe đánh người.
Bên kia.
“Vợ, em còn chưa hết sốt, có muốn anh dẫn em đi thị trấn khám xem?” Tên Nhị Lại Tử xoa xoa đôi bàn tay, cười híp mắt nói: “Anh có xe, tuy chỉ là xe đạp… Thế nhưng! Cũng là có thể chở em!”
Từ buổi sáng tâm trạng của hắn rất tốt, bởi vì An Sơ Hạ chịu ăn ít cơm, thuốc cũng uống. Vậy đại khái có thể lý giải rằng, An Sơ Hạ đã chấp nhận.
Hắn đã hỏi qua Cửu gia rồi, Cửu gia cũng mua vợ. Cửu gia nói, chỉ cần đối phương chấp nhận, nói chung sẽ không chạy thoát. Lúc này quan trọng chính là nhanh chóng đem gạo nấu thành cơm, đối phương liền không thể chạy.
An Sơ Hạ chán ghét quay đầu đi.
Tên Nhị Lại Tử cười híp mắt, trong ánh mắt đầy ắp ý nghĩa không sạch sẽ, nhận thức được điều này, khiến An Sơ Hạ càng chán ghét và sợ hãi.
Bởi vì lá thư của Thiên Hâm, Sơ Hạ mới một lần nữa dấy lên hy vọng sống. Nhưng sau lá thư này, Thiên Hâm cũng không xuất hiện nữa.