“Tớ cũng vậy!” “Tớ cũng vậy!”
Rất nhiều người nhao nhao bày tỏ thái độ đồng tình.
Giờ tự học kết thúc, Manh Tiểu Nam hiện tại rất buồn ngủ, cô đang chuẩn bị tiếp tục ngủ bù, bỗng nhiên ý thức được, An Sơ Hạ sao vậy? Vẫn tới tiết tự học! Cô đang muốn đi đến chỗ Phỉ Lỵ Á hỏi một chút, ngoài cửa lại xuất hiện một người, khiến cho cơn buồn ngủ của cô không những biến mất mà còn tỉnh táo hẳn lên.
“Trời ơi! Minh Lạc thiếu gia!”
“Minh Lạc thiếu gia vẫn rất đẹp trai như trước kia…”
“Nói bậy! Rõ ràng là đẹp trai hơn so với trước kia, không phải sao?!”
Nghe những lời này của đám nữ sinh, Manh Tiểu Nam vội vàng đi ra ngoài, kéo Tiêu Minh Lạc lại nói: “Anh có thể đừng đến đây nữa được không? Anh tìm em chuyện gì?”
Tiêu Minh Lạc hì hì cười, ngả đầu vào vai cô, nói: “Anh chưa ăn sáng, giúp anh đi mua đồ ăn sáng đi!”
“Anh làm gì mà không ăn sáng?” Manh Tiểu Nam trợn mắt nhìn anh, trái lại cũng không nói điều gì nữa, lôi kéo anh đi về hướng siêu thị.
Kết thúc tiết học, An Sơ Hạ lại vẫn chưa tới.
Manh Tiểu Nam mới vừa đứng lên, tên trăng hoa Tiêu Minh Lạc kia cư nhiên lại tới nữa! Dẫn đến việc mọi người nhao nhao chụp ảnh, Hàn Thất lục rất ghét bị người khác chụp ảnh, thế nhưng ngược lại Tiêu Minh Lạc đối với chuyện này không quá để ý như vậy, lại đứng với một tư thế rất anh tú, dẫn tới một tiếng thét chói tai.
“Không phải em nói đừng đến đây nữa hay sao? Bữa sáng anh nhờ em đi mua, bây giờ lại tới tìm em làm gì?” Manh Tiểu Nam trợn trừng mắt, cô có cảm giác không thích anh bị nhiều người nhìn chằm chằm như tội phạm thế này!
“Em có nói anh đừng đến lớp em nữa sao?” Tiêu Minh Lạc nói xong, dáng vẻ như không biết gì, gãi đầu và nói: “Hình như là có nói qua như vậy! Thế nhưng, anh khát, em đi mua đồ uống giúp anh đi!”
“Anh là heo sao? Gần như vậy sao không tự mình đi mua?” Manh Tiểu Nam lại trợn mắt, nhưng e ngại nhiều người nhìn như vậy, cô chỉ muốn chạy nhanh khỏi nơi này, nên đành phải thỏa hiệp cùng Tiêu Minh Lạc đi mua đồ uống.
Thế nhưng tiết học tiếp theo ngày thứ Hai là chào cờ, Tiêu Minh Lạc tự nhiên lại không tới.
Nhưng khi chào cờ vừa kết thúc, Tiêu Minh Lạc lại dính lấy cô giống như kẹo mè xừng.
“Hôm nay anh ra chuyện gì à?” Manh Tiểu Nam cảm thấy có chút gì đó không đúng, chăm chú nhìn vào mắt Tiêu Minh Lạc hỏi: “Từ trước đến giờ chưa gặp anh nhiều đến vậy. Tới cùng là anh muốn làm gì? Muốn làm gì thì nói thẳng, anh như vậy em không thể chịu được.”
Tiêu Minh Lạc tỏ vẻ đáng thương: “Anh chỉ muốn tới tìm em chơi thôi, nào có ý muốn gì?Em lại như vậy, không muốn gặp anh sao?”
“Em không có ý này, chỉ là cảm thấy anh hơi lạ thôi.”
“Em không nhớ đến anh, chê anh phiền phức phải không? Sao em có thể như vậy…”
Cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt, thế nên Manh Tiểu Nam đành nhận thua để kết thúc vậy.
Tiết học còn thời gian nên giáo viên vẫn đứng trên bục giảng, nhưng Tiêu Minh Lạc đã chạy ra ngoài.
“Minh Lạc thiếu gia chuyện này là sao vậy, tiết học chưa kết thúc đã chạy ra ngoài?” Có học sinh nghi hoặc hỏi, nhưng không có ai có thể trả lời vấn đề này.
Tiêu Minh Lạc chạy thật nhanh tới lớp Manh Tiểu Nam, trong lớp không còn một bóng người. Tâm trí anh căng thẳng tóm đại lấy một học sinh qua đường rồi hỏi: “Học sinh của lớp này đâu?”
Học sinh đó đột nhiên bị anh làm hoảng sợ, sau đó bình tâm lại mà trả lời: “Bọn họ đang học tiết thể du͙c.”
“Tiết thể du͙c. Chết tiệt!” Tiêu Minh Lạc khẽ nguyền rủa một tiếng rồi chạy nhanh xuống cầu thang.
Tuyệt đối. Tuyệt đối không được để Manh Tiểu Nam biết được chuyện của An Sơ Hạ, cô ấy sẽ khóc thành sông mất, nhất định không chịu đựng nổi.
Nghĩ về chuyện này, sau khi mỗi tiết học kết thúc, Tiêu Minh Lạc đều đến tìm Manh Tiểu Nam. Chính là không thể để cô biết. Chuyện này tuy không thể giấu giếm, nhưng trước mắt, có thể giấu bao nhiêu lâu càng tốt bấy nhiêu.
Bên kia, Manh Tiểu Nam ngồi buộc lại dây giày, khi ngước mặt lên mọi người đã về hết không ai đợi cô.
“Phỉ Lỵ Á!” Rất xa, cô thấy Phỉ Lỵ Á ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Sáng sớm cô đến lớp, moi người điều dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô. Có thể mọi người vì chuyện của hứa niệm niệm mà bất mãn với cô. Nói ra thì người đáng thương nhất vẫn là hứa niệm niệm. Thế nhưng có chút không thích hợp, Phỉ Lỵ Á với cô ta đúng là có chút bất hòa.
Nghe thấy tiếng gọi, Phỉ Lỵ Á đứng lại, nhưng rất nhanh liền tiếp tục đi về phía trước.
Phỉ Lỵ Á đã nghe thấy tiếng gọi của cô nhưng vẫn không đứng chờ?
Có điều gì đó không đúng!
“Phỉ Lỵ Á đứng lại đó cho tớ.” Manh Tiểu Nam kìm lại đau đơn từ vết thương trên đầu gối, chạy nhanh về phía trước.
Phỉ Lỵ Á nghe thấy câu nói ấy cũng bỏ chạy, hai người đuổi nhau đến ngõ cụt. Nếu Manh Tiểu Nam không bị thương thì đã dễ dàng đuổi kịp Phỉ Lỵ Á, không cần đuổi đến đường cùng như vậy.
“Cậu chạy cái gì?” Manh Tiểu Nam nắm lấy tay áo Phỉ Lỵ Á, thở hồng hộc: “Tớ đã làm gì hả? Sao lại không chú ý đến tớ, nghe thấy tớ gọi cậu mà vẫn chạy?
Dù rất mệt nhưng tiểu nam vẫn nói rất rõ ràng, Phỉ Lỵ Á cúi nửa người tay chống tay xuống đầu gối, thở hồng hộc, mặt đỏ bừng không nói được lời nào.
Manh Tiểu Nam lúc này mới hỏi: “Tới cùng là sao? Rõ ràng là tớ xin lỗi cậu rồi mà. Giang Nam tớ nói chuyện luôn thẳng thắn, nếu không may đắc tội cậu ở chỗ nào, cậu cứ nói thẳng để tớ biết mình sai ở đâu.”
Nghe tiểu nam nói thế, Phỉ Lỵ Á cau mày, ngạc nhiên nhìn về phía Manh Tiểu Nam.
Anh mắt Manh Tiểu Nam rất chân thành, nhìn sâu vào đôi mắt cũng biết được trong lòng cô đang nghĩ cái gì.
“Cậu…” Phỉ Lỵ Á hỏi dò: “Không lẽ…cậu không biết.”
“Tớ không biết cái gì?” Manh Tiểu Nam hỏi.
“Buổi sáng vào lớp, tớ đã thấy mọi người nhìn tớ bằng ánh mắt kì quái. Tớ cứ tưởng mình nghĩ nhiều nhưng khi đến phòng thể du͙c lại thấy tất cả mọi người đều né tránh tớ. Nếu như vì chuyện của hứa niệm niệm các người nghĩ tớ xấu xa, tớ có thể hiểu. Theo một cách nghĩ nào đó đúng là tớ nên xin lỗi hứa niệm niệm. Nhưng cậu cũng biết, tớ và Tiêu Minh Lạc vốn là sớm đã ở bên nhau là do hứa niệm niệm cố tình xen vào trước. Nếu vì chuyện này, cô ta làm chúng tớ bất hòa tớ còn chưa tính sổ. Thế nhưng, Phỉ Lỵ Á, tớ và Sơ Hạ vốn xem cậu là bạn tốt, nhưng cậu thật sự không hiểu tớ, tớ thất vọng lắm”.
Manh Tiểu Nam nói liền một tràng dài như súng bắn liên thanh, khiến Phỉ Lỵ Á nghe xong đầu óc choáng váng mơ hồ.
Lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên. Là tiết mĩ thuật tạo hình, tiết học này vốn dĩ nhàm chán, người thì xem phim, người lại đọc truyện hoặc làm bài tập…. nên cho dù có vào muộn một lúc cũng chẳng sau.
“Tớ nói chuyện với cậu, sao cậu không nói lời nào thế?” Manh Tiểu Nam cay mày: “Cậu không nói rõ ràng thì hôm nay đừng hòng rời khỏi đây.”
Vừa rồi Phỉ Lỵ Á bị lời nói dồn dập của Manh Tiểu Nam làm choáng váng, nhưng hiện tại đã lấy lại được tinh thần. Mở to mắt nhìn Manh Tiểu Nam như vừa phát hiện điều gì.
“Cậu, sao cậu lại nhìn tớ bằng ánh mắt như thế?” Manh Tiểu Nam liếc nhìn, cảm thấy có chút không thoải mái.
“Giang Nam tớ hỏi cậu một chuyện…” Phỉ Lỵ Á ngừng lại một chút, rồi lại bổ sung một câu: “Tương lại về sau chúng ta vẫn có thể làm bạn bè chứ?”
Là chuyện gì đây, tại sao đến tận mức này?
Manh Tiểu Nam đứng thẳng người lên, dáng vẻ vô cùng lo lắng và nói: “Được, cậu nói đi.”
Phỉ Lỵ Á nghiêm túc nhìn Manh Tiểu Nam, sau đó nuốt nước bọt một cái mới nói: “Tại sao cậu không lo lắng cho Sơ Hạ?”
“Lo lắng cho Sơ Hạ?” Manh Tiểu Nam mơ hồ hỏi: “Cô ấy không phải chỉ đau bụng kinh sao, vì cái gì mà phải lo lắng cho cô ấy, tớ còn muốn hỏi tại sao Sơ Hạ lại nghỉ phép đến ngày thứ ba mà mà còn chưa đi học?”
Nghỉ phép? Đau bụng kinh? Là cái quái gì?
Phỉ Lỵ Á mở to mắt tiến về phía trước túm lấy cổ áo Manh Tiểu Nam: ” Mấy ngày nay cậu ở đâu vậy hả?”
“Ở…bệnh viện. Các cậu không xem tin tức sao? Tớ vì cứu người, phải nằm lại bệnh viện mấy ngày.” Manh Tiểu Nam thản nhiên nói.
“Cho nên ở bệnh viện cậu đều không xem ti vi? Phỉ Lỵ Á hỏi to.
“Cậu hét lớn thế để làm gì? Định để giáo viên nghe thấy à. Thế nhưng nói đến ti vi, Tiêu lão thái gia không thích xem cho nên hai ngày nay tớ đều không được xem, rất nhàm chán.” Manh Tiểu Nam trợn mắt, khuôn mặt tỏ vẻ chán ghét: “Tớ không nghĩ sẽ phải sống chung dưới một mái nhà với tiêu lão thái kia cả đời.”
Cả người Phỉ Lỵ Á rơi vào trạng thái hóa đá.
Nói như vậy là Manh Tiểu Nam không biết gì hết.
“Cậu… Cậu. ” Phỉ Lỵ Á thở dài một hơi, nước mắt không kiểm soát được chảy ra: “Xem ra cậu không biết chuyện Sơ Hạ đã bị rơi xuống sông Lệ Giang…”
Nghe thấy vậy, Manh Tiểu Nam đột nhiên giơ tay túm lấy cổ áo Phỉ Lỵ Á: “Cậu ấy rơi xuống sông sao, khi nào? Cậu ấy bây giờ đang ở đâu?”
“Chết tiệt! Mẹ nó, quả nhiên là cậu không biết chuyện này.” Phỉ Lỵ Á lúc này đã mất hết bình tĩnh, nước mắt tuôn ra như suối, cô khịt mũi, khó khăn lắm mới buông ra một câu: “Tớ còn tưởng cậu không quan tâm đến chuyện của Sơ Hạ, mọi người cũng nghĩ rằng cậu là kẻ máu lạnh, cho nên mới…”
“Mẹ nó! Chuyện này không quan trọng.” Đôi mắt Manh Tiểu Nam đỏ đã đỏ bừng, huyệt thái dương thình thịch nhảy, hướng về phía Phỉ Lỵ Á hỏi: “Sơ Hạ bây giờ ở đâu, rút cuộc là có chuyện gì?
“Nếu chúng ta biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu thì sẽ không nói dối em.” Tiêu Minh Lạc ở phía sau lên tiếng, anh thở hổn hển, ánh mắt thất vọng.
Cuối cùng vẫn không thể giấu giếm được.