An Thần Xuyên thừa biết tính tính không tốt của Hàn Thất Lục nên cũng không để mình bị mấy lời khiêu khích của hắn trêu tức, chỉ có điều là hơi xấu hổ.
Được một lúc An Thần Xuyên ngẩng đầu lên nói: ” Là chuyện về An Sơ Hạ!”
Nghe đến ba chữ An Sơ Hạ tâm trạng của hắn bắt đầu thay đổi, nụ cười cợt nhã kia cũng vụt tắt:” Tôi đã biết, cậu muốn nói gì?”
An Thần Xuyên lắc đầu một cái, nói bằng một giọng dễ nghe hơn:” Tôi không hi vọng anh trả lời câu hỏi của tôi, tôi chỉ đơn giản muốn hỏi anh một câu, Hàn thiếu gia anh và An Sơ Hạ chỉ là quan hệ bình thường như bạn bè thôi phải không?”
“Quan hệ bình thường như bạn bè?” Hàn Thất Lục hơi nghiêng đầu, ánh mắt có chút khó hiểu.
An Thần Xuyên không tự chủ mà nắm chặt tay thành quyền:” Ý tôi là, anh thích An Sơ Hạ sao?” Hạ quyết tâm rất lớn, cuối cùng thì câu nói ấy cũng đã được nói ra, vấn đề này hắn thật sự rất muốn biết.
Hàn Thất Lục cười nhẹ nhưng ý cười chưa hiện lên ánh mắt thì lại tắt ngủm, giật giật khóe môi, hắn lạnh lùng nói:” Cậu không biết hỏi người ta như vậy là thất lễ à?”
Hắn tất nhiên là biết hỏi vậy là thất lễ nhưng mà nếu không hỏi thì hắn sẽ ngủ không yên nên bắt buộc hắn bắt chuyện để hỏi.
“Hãy trả lời tôi, xin anh!” Giây phút này hắn cực kì cố chấp, nếu như là tính cách của hắn thì nếu đối phương không chịu nói thì hắn cũng không miễn cưỡng ép buộc.
Im lặng một lúc, Hàn Thất Lục bước lên phía trước vài bước, đi đến trước mặt An Thần Xuyên. Về chiều cao thì hai người gần như bằng nhau nhưng về khí thế bức người thì An Thần Xuyên kém xa Hàn Thất Lục.
“Cậu thích Sơ Hạ?” Hắn không trả lời câu hỏi, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía sau lung, nếu ai nhìn thấy cũng cảm thấy lạnh của sống lưng.
Đối vơi câu hỏi này của Hàn Thất Lục, An Thần Xuyên không căng thẳng mà trái lại còn rất thoải mái mà trả lời:” Đúng! Tôi thích cô ấy!”
Sắc mặt của Hàn Thất Lục không hề thay đổi:” Thích cô ta… lí do cậu thích cô ấy? Không xinh đẹp, dáng người không chuẩn, tính cách mạnh mẽ quá, cố chấp, nhốc nghếch, riêng mấy điểm đó thôi đã không còn lí do gì cho người ta thích cô ta rồi!”
Ngẩng đầu lên, An Thần Xuyên nhìn đối diện ánh mắt với Hàn Thất Lục: “Thích một người là thích luôn cả khuyết điểm của người đó!”
“Tôi đang hỏi cậu, cậu thích cô ta ở điểm nào?” Hắn gằn giọng hỏi lại một lần nữa.
Im lặng một lúc, cậu mới trả lời: “Thích một người không cần lí do!”
Nghe xong câu trả lời của An Thần Xuyên, Hàn Thất Lục lại tiếp tục nói tiếp:”Những lời đó thiếu tính thuyết phục. Thích một người mà ngay cả lí do cũng không biết, như vậy thực chất cậu không thích An Sơ Hạ!”
“Không phải vậy! Tôi rất thích cô ấy!” An Thần Xuyên tràn đầy kiên định.
Nhìn chằm chằm An Thần Xuyên một lúc, Hàn Thất Lục nở một nụ cười lạnh:” Tùy cậu”
Nói xong hắn liền xoay người bước ra khỏi phòng.
“Chờ một chút” An Thần Xuyên bước lên phía trước chặn trước mặt hắn:” Từ mau tôi sẽ chính thức theo đuổi cô ấy!”
“Ồh…” Hàn Thất Lục vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì:” Đừng quên cậu là anh trai cô ta!”
Hít một hơi thật sâu cho không khí đầy lồng ngực, An Thần Xuyên ưỡn ngực nói:” Như vậy thì sao? Tôi thích cô ấy, từ mai tôi sẽ làm cô ấy thích lại tôi!”