Hai tên bảo vệ nghi hoặc dừng bước quay đầu nhìn cô.
Manh Tiểu Nam cười hì hì, hơi có chút vô lại nói: “Hai vị đại ca, có câu tên là “Người tốt làm đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên”, hai vị đều đã đưa tôi đến nơi này, hay là đưa về nhà đi! Tôi vừa lúc không có tiền xe về nhà rồi!”
Hai ánh mắt liếc nhau một cái, hơi chút có ăn ý cùng dùng ánh mắt như nhìn kẻ đần độn nhìn cô, tiện đà xoay người đi vào, không có lại để ý đến cô.
“Hừ!” Manh Tiểu Nam chống nạnh: “Các người không đưa tôi trở về, bản thân tôi cũng có thể trở về!”
Nói xong, cô dựa vào trí nhớ, nhanh chóng đi về.
Mới vừa rời khỏi cửa Hứa gia, cô vẫn cảm thấy được hơi lạnh, đúng là đi tới một đoạn đường toàn thân liền nóng lên. Lái xe tới nơi này không sai biệt lắm mất hơn nửa canh giờ, nhưng là đi bộ ước chừng mất gần ba tiếng rồi.
Cũng may cô ra ngoài sớm, về đến nhà chắc có thể ăn cơm chiều, vẫn còn không bị phát hiện. Nhưng là đi vào nhà như thế nào mới là vấn đề. Mẹ cô nhất định sẽ chờ ở cổng, trừ phi cô tới khi đó lại đi “đường” cũ. Nhưng đi lên còn gian nan hơn lúc xuống.
“Két – – ét! Ầm!” Âm thanh kịch liệt vang lên réo trong màng nhĩ, kéo cô từ trong suy nghĩ muốn như thế nào về nhà về với thực tại.
“Âm thanh gì vây?” Manh Tiểu Nam vội vàng chạy ra khu phố nhỏ, cách khu đó không xa là một ngã ba đường, một chiếc xe tải lớn đột nhiên lao nhanh đến, nếu không phải lúc nãy cô chạy sang đường dành cho người đi bộ, có lẽ đã bị chiếc xe này tải này đâm rồi!
Chiếc xe tải này chạy với tốc độ nhanh như vậy, nếu thật sự “Thân mật tiếp xúc”, như thế mặt cô… quả thực cô không dám nghĩ tiếp.
Lắc đầu, cô tiếp tục đi về, đi đến phía kia liền thấy cảnh tượng vô cùng nguy hiểm.
Một chiếc xe thương vụ kiểu mới đang lật trên đường cái, tấm kính bị vỡ vụn, mơ hồ còn có thể nghe được chiếc xe kia phát ra từng trận thống khổ tiếng hừ lạnh. Loại tai nạn xe như vậy làm cho cô giật mình rồi! Khó trách vừa rồi cô nghe được tiếng vang đinh tai nhức óc, cô còn tưởng rằng là âm thanh gì, không nghĩ tới thực ra là tai nạn xe!
Nghĩ đến vừa rồi chiếc xe vận tải lớn chạy như vậy, mà hiện tại hiện trường nhưng không có lái xe, xem ra là người gây chuyện đã bỏ đi rồi!
Manh Tiểu Nam nghĩ thông suốt cái này, mắng câu “khốn nạn”, lập tức chạy tới chiếc xe thương vụ kiểu mới kia.
Chiếc xe lớn như vậy có thể chứa không ít người, hi vọng người ở bên trong không nhiều lắm mới tốt, nếu không số người chết có thể to lắm!
“Bên trong có mấy người? Các người có khỏe không?!” Manh Tiểu Nam chạy đến trước chiếc xe bị lật, ngồi xổm xuống, kêu to.
“Ba người…mau cứu chúng tôi…” Một thanh âm già nua truyền đến.
Manh Tiểu Nam không do dự trực tiếp quỳ ở trên mặt đất, nhìn lại bên trong xe. Đã thấy trên chỗ sau tay lái lái xe trên trán đều là máu, nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh, hàng ghế sau chắc chắn là có gì đó nhưng sau cú va chạm bị ngăn cản, cô căn bản nhìn không tới.
“Mọi người hãy cố chịu đựng! Tôi gọi điện thoại ngay!” Manh Tiểu Nam lập tức lấy di động trong túi, cô hận chính mình vừa rồi không có lập tức gọi điện thoại, đồng thời cũng may mắn cô ra khỏi nhà mang điện thoại di động, nếu không thì… Tiểu khu này quá mức xa hoa, phụ cận lại không có được bảy tám nơi mua sắm nhỏ, thậm chí còn phải ra ngoài một đoạn đường dòng xe cộ mới nhiều một chút.
Cô gọi cấp cứu một hai không sau đó lại cô lại bấm điện thoại gọi cảnh sát giao thông, nói xong địa chỉ, cô lập tức một lần nữa ngồi xổm người xuống bắt đầu an ủi người bên trong.
“Mọi người có khỏe không? Còn có thể nghe được tôi nói chuyện không? Tôi đã gọi điện thoại, một hai không cùng cảnh sát giao thông lập tức liền đến! Mọi người kiên trì một lúc!” Manh Tiểu Nam kich động, cô tin tưởng tiếng của chính mình rất lớn nhưng là bên trong không có nửa lời đáp lại.
Chẳng lẽ…
Trong đầu cô dâng lên một cái ý nghĩ đáng sợ, người ở bên trong, hẳn không đều đã…
Không được! Cô nắm chặt quả đấm, tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn mấy cái sinh mạng trước mắt cô biến mất!
“Tôi tới cứu mọi người ra!” Manh Tiểu Nam nói xong, cũng không quan tâm người ở bên trong là không nghe được, cô đi mở cửa xe, nhưng là cửa xe đã hoàn toàn bị biến dạng, căn bản không thể nào mở ra được, mà cửa chiếc xe muốn mở phải đẩy. Chỉ có chỗ tay lái cùng chỗ kế bên vị trí tay lái mới đúng kéo ra được.
(Mọi người cứ nhìn loại xe du lịch 16 chỗ hay xe của nghệ sĩ sẽ rõ)
Nhưng mà… Cô vừa rồi xem qua, lái xe đã hôn mê bất tỉnh, nếu không phải hôn mê, mà là đã chết. Như thế cô phải tiếp xúc với một xác chết!
Ý nghĩ này làm cho cô không rét mà run. Lá gan cô tuy lớn, nhưng cũng chỉ là một nữ sinh.
“Không được! Manh Tiểu Nam, mẹ nó mày quả thực không phải người! Lúc này còn sợ!” Manh Tiểu Nam nói xong, không chút nào hung hăng cấp cho mình một cái bạt tai.
Cái tát này, cô nhất thời cảm thấy được chính mình tỉnh táo lại! Dũng khí cũng bắt đầu xuất hiện.
Cô đưa tay đấm cửa, ra sức lôi kéo, cửa xe vẫn như cũ là khép chặt, nhưng tốt xấu nghe được âm thanh buông lỏng rồi. Trong lòng cô vui vẻ, đây vốn là khả năng của cô! Cô thu tay, “Phi phi”. Ngay sau đó một lần nữa đưa tay đấm cửa,lực đấm có vẻ mạnh hơn.
“Rắc – -” một tiếng, cửa xe đã bị cô mở ra được mười phần!
Cô lại dùng lực, cửa mở một nửa, nhưng lại mắc kẹt dưới mặt đất, giờ kéo cũng không nhúc nhích rồi. Nhưng may mà cô cực kỳ gầy, trực tiếp thò đầu vào, Ngay sau đó cả người đều đã chen vào trong, rốt cuột chui nửa người vào.
Lái xe là một chú đã tuổi trung niên, Manh Tiểu Nam lúc này đã hoàn toàn hết sợ hãi, lấy tay lay lay người lái xe kia: “Chú gì ơi! Chú tỉnh tỉnh lại đi!”
“Ừm…” Lái xe kia nhíu nhíu mày, mở một con mắt, nói một cách khó khăn: “Cứu… Cứu cứu Lão Thái Gia cùng Lão Thái Thái!”
Nói xong câu đó, ông ta liền nhắm mắt lại lần hai. Manh Tiểu Nam run rẩy lấy tay đưa ra trước mũi xem hơi thở của ông ta, thở cực kì yếu, nhưng vẫn có! Cô trực tiếp đi kéo tay người lái xe, lại phát hiện cánh tay của người lái xe xuất hiện một vết rách lớn rất dài, cô không dám tùy ý kéo, sau đó lách người chui ra bên ngoài, mở cửa xe bên kia. Bên này cửa xe trái lại mở ra dễ dàng, cánh cửa đều có thể bị mở ra.
Cô trước tiên nhặt mấy miểng thủy tinh dưới đất sạch sẽ, thật cẩn thận nâng cánh tay chú lái xe từ từ ra bên ngoài. Cũng không biết khí lực ở đâu, thoáng chốc vậy mà đã đem lái xe kéo bên ngoài!
Đúng rồi, phía sau còn có người, lúc nãy chú lái xe nói còn có Lão Thái Gia cùng Lão Thái Thái! Manh Tiểu Nam vừa muốn buông lỏng một hơi, đột nhiên nghĩ tới cái này, vội vàng đi kéo cửa sau ra. Đúng là những thứ này được đóng chặt, từ bên ngoài kéo căn bản không có khả năng lôi ra!
Nếu đợi cho xe cứu thương cùng cảnh sát giao thông chạy tới, phỏng chừng vẫn còn tốn không ít thời gian. Không bằng trước đưa bọn họ ra trước, cũng tiết kiệm thời gian cứu bọn họ!
Manh Tiểu Nam không do dự, mở cửa xe, ra sức chen vào. Một lần nữa không gian quá chật khiên cho cả người cô đều đã cảm thấy được bất ổn, nhưng lúc này, cô tất phải tiến vào, bởi vì liền vừa rồi lúc cô đẩy cửa xe khi đó có một loại cảm giác, cửa xe chỉ có ở bên trong mới có thể bị đẩy ra!
“Lão Gia Gia, Lão Thái Thái…” Manh Tiểu Nam một bên gọi to, một bên chuyển đổi thân thể, trực tiếp từ chỗ sau tay lái bò ra sau.
“Nơi này…” Một âm thang cực nhỏ, nhưng Manh Tiểu Nam tai rất thính nghe được!
“Cháu đến đây, lập tức liền cứu các người ra ngoài!” Manh Tiểu Nam nói xong, cả người bò ra phía sau, bên trong xe tất cả đều là thủy tinh vỡ, đầu gối của cô đã bị ra vài đường vết rách. Nhưng cũng may quần cô dày, nếu không miệng vết thương sẽ càng sâu thêm! Nhưng lúc này cô không quản được nhiều như vậy, bây giờ còn có cái gì so với mạng người là trọng hơn sao? Không thể nào chờ xe cứu thương cùng cảnh sát giao thông đến!
Đợi cho cô leo đến mặt sau, cô cảm thấy được chân chính mình, đầu gối cùng cánh tay đã hoàn toàn không thuộc về mình rồi. Cúi đầu vừa thấy, mới phát hiện chân cô cũng giống như người bị tai nạn, nơi nơi đều là bị thủy tinh cùng chà xát miệng vết thương.
“Lão gia gia!” Mặc kệ bị không ít vết thương, tốt xấu là đi tới cứu ông lão trước mặt, cô tiếp sát Lão Gia Gia, đang xem đến khuôn mặt khi đó, nhất thời cả người đều đã cứng lại rồi.
Sao lại chính là ông ấy!
Người đã ngăn cản cô và Tiêu Minh Lạc bên nhau Tiêu Lão Thái Gia.
Đối phương sắc mặt cũng tràn ngập ngạc nhiên, đối phương cũng hiển nhiên thật không ngờ, vậy mà chính là cô Manh Tiểu Nam.
“Là cô…” Tiêu Lão Thái Gia dẫn mở miệng trước, mặc dù là gặp tai nạn, Tiêu Lão Thái Gia vẫn như cũ vẫn duy trì sự uy nghiêm, trên mặt của ông có vài chỗ bị mảnh vỡ thủy tinh làm rách, cả khuôn mặt đều là miệng vết thương.
Ngạc nhiên xong, Manh Tiểu Nam ngược lại yên tĩnh trở lại, cô nghiêm mặt lên nói: “Nếu không hy vọng cháu bước vào Tiêu gia, hãy cắn răng chịu đựng tiếp! Đừng ở chỗ này liền chết, nếu không, cháu khẳng định lập tức liền cùng Tiêu Minh Lạc kết hôn… A… Không, đính hôn!”
Kết hôn tuổi này còn chưa tới.
Tiêu Lão Thái Gia sửng sốt, trên mặt biểu tình có vẻ cực kì phức tạp, nhưng là trên mặt ông tràn đầy miệng vết thương, người khác cũng nhìn không nhìn ra là biểu cảm gì rồi.
Manh Tiểu Nam nói xong, cúi đầu kiểm tra vết thương của ông, Tiêu Lão Thái Gia chân bị kẹt ở dưới ghế lái, cơ hồ là không thể động đậy. Mà Tiêu Lão Thái Thái tuy không bị kẹt, nhưng là đầu bà bị va chạm, cả người đã là trạng thái hôn mê.
“Không được, mau mở cửa ra!” Trạng thái của hai người kia, căn bản là không có khả năng vượt qua chỗ ngồi theo chỗ tay lái ra ngoài, biện pháp duy nhất là mở cửa xe này ra?
Cô không dễ dàng dời chân Tiêu Lão Thái Gia, dù sao cô cái gì cũng không biết, có thể làm cho sự tình biến thành càng thêm nghiêm trọng thì phiền.
“Mở không ra…” Tiêu Lão Thái Gia thở dài một hơi nói: “Ta thử qua, bị kẹt mà chết, căn bản mở không ra.”
“Nghe ông nói lời này, cháu đột nhiên nhớ tới một chuyện xưa.” Manh Tiểu Nam nhìn Tiêu Lão Thái Gia nói.
Tiêu Lão Thái Gia một bộ lười phản ứng lại dáng vẻ của cô, nhưng miệng lại hỏi: “Chuyện gì?”
“Tiểu Mã qua sông.” Manh Tiểu Nam nói xong, tay vươn ra khỏi cửa xe bên cạnh miếng thủy tinh: “Ông đều đã một chân bước vào quan tài rồi, khí lực nhỏ như vậy, làm sao có thể mở cửa xe?”