Nói xong, cô vội vã bước nhanh vào đại sảnh, để tránh đối phương lại hỏi thêm gì đó.
Trở về phòng, nhìn thời gian vẫn còn rất sớm, cô liền điều chỉnh đồng hồ báo thức rồi ngủ thêm một giấc. Lúc xuống lâu, Khương Viên Viên đã dậy, bà đang ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh xem các tin tức mới trong tạp chí.
“Tiểu Sơ Ha, dậy rồi sao?” Khương Viên Viên để tạp chí xuống cười títmắt hỏi: “Nghe nói, sáng nay con ra ngoài tập thể du͙c sao?”
An Sơ Hạ tim đập nhanh hơn, phản ứng chậm nửa nhịp: “Ah…?”
Tại sao Khương Viên Viên cũng biết rồi…Chắc chắn là nữ giúp việc khi nãy nói,lần này thật sự xấu hổ!
Đang nghĩ ngợi, nên tiếp tục giấu diếm hay là nói ra tình hình thực tế lúc đó,thì Hàn Thất Lục mặc áo ngủ xuất hiện ở cửa.
“Tại sao con lại đi vào từ bên ngoài…” Khương Viên Viên hỏi xong,nhanh chóng quay đầu về phía cô, sau đó sắc mặt thay đổi, trên mặt đã tràn đầyý cười: “Tới đây, tiểu Sơ Hạ, cùng mẹ làm điểm tâm, buổi sáng hôm nay sẽ uốngcanh nấm…”
Khẳng định bà đã đoán được điều gì, An Sơ Hạ chỉ cảm thấy mặt mình như bị lửathiêu đốt, muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Nhưng nơi đây căn bản không có kheđất nào, cô chỉ có thể kiên nhẫn ăn xong bữa sáng.
May mắn thay, tiếp đó Khương Viên Viên cũng không nhắc lại chuyện này, chỉ nóirằng lần sau phải mặc lễ phục dạ hội đàng hoàng, đừng để hối tiếc như lần này.
Có thể vì hôm qua trời mưa, nên hôm nay thời tiết rất lạnh, dù đã mặc ba chiếcáo, nhưng xuống xe cô vẫn lại cảm thấyhơi lạnh một chút. Lúc đi đến chỗ đầu cầu thang chuẩn bị tách ra, Hàn Thất Lụcđột nhiên nói một câu: “Giữa trưa sau khi tan học, em trực tiếp đi ra cổngtrường, Hàn quản gia ở đó chờ em.”
“Còn anh?” An Sơ Hạ dừng bước hỏi.
“Gần đến thời gian thi đấu với trường cao đẳng, bọn anh phải ở lại huấnluyện, mãi cho đến năm giờ chiều mới có thể về nhà. Buổi chiều em có thể đichơi cùng Giang Nam, đúng rồi, hôm nay là thứ Sáu, anh đánh bóng xong sẽ đưa emđi chơi.” Hàn Thất Lục nói xong, đi lên phía trước, gõ một cái lên đầu cô:”Được rồi, về lớp học đi.”
Đùa với cô như với thú cưng vui thế sao!
An Sơ Hạ trừng mắt nhìn anh: “Ai muốn đi chơi cùng với anh, anh cứ đánhbóng rổ đi!”
Nói xong, cô mất hết cam đảm và bỏ chạy, cũng không thấy được, Hàn Thất Lục ởphía sau đang mỉm cười.
Hôm nay lớp không có tiết, sớm tinh mơ mọi người đã tới và bắt đầu thảo luậnchuyện hôm qua, không ít người đều đã suy đoán có thể chính là người trong lớpmình báo cáo.
Nhưng chuyện ai báo cáo đã không còn ý nghĩa gì, sự việc đều đã được giải quyếtrõ ràng, Hiệu trưởng quyết định như thế não mới là vấn đề mọi người quan tâm nhất.
“Sơ Hạ, cậu có cảm thấy được kì lạ không?” Phỉ Lỵ Á thúc khuỷu tayvào người cô, chộp lấy chiếc bút trong tay cô, thấp giọng hỏi: “Chắc làkhông phải người của lớp chúng ta, có tên ngốc nào lại đi báo cáo lớp của chínhmình. Đúng là người của lớp khác rồi, nhưng cũng không có ai chú ý tới Tố Việnđến lớp chúng ta a. Thật sự là kỳ quái.”
An Sơ Hạ vốn định cầm lại bút tiếp tục làm bài, nhưng một khi nghe Phỉ Lỵ Ánói, trong lòng cô cũng nổi lên nghi ngờ. Đêm qua, cô trái lại thật sự khôngsuy nghĩ cẩn thận xem là người nào báo cáo.
Phỉ Lỵ Á đặt một chiếc gương lớn trên góc bàn, bất động nhìn về phía chiếcgương đó, vừa lúc gương chiếu lên mặt Mã Cách. Mã Cách đang bình tĩnh cúi đầuxem tranh, ánh mắt sâu thẳm liếc mắt một cái không thấy đáy.
Chính là… Cô ta sao?
Nếu nói hoài nghi, cô thật sự có phần hoài nghi Mã Cách. Nhưng làm như vậy, MãCách cũng không thu được lợi lộc gì. Lại thêm chuyện này cũng không có bằng chứng,thật là khó có thể nói ra.
Cô thu hồi ánh mắt, chủ nhiệm lớp bước vào đúng lúc tiếng chuông vang lân, gầnđây chủ nhiệm lớp thật là đúng giờ.
“Được rồi các vị bạn học, tất cả hãy bình tĩnh lại, chuyện đêm qua, trườnghọc đã điều tra xong, báo tường của chúng ta tất cả đều là do chính học sinh lớpta vẽ. Kết quả cuối cùng, chúng ta đợi lát nữa liền biết. Tôi tin rằng tâm trạngcủa mọi người đều không tốt lắm, nhưng mọi người vẫn phải giữ vững tinh thần.Đi, xếp hàng, đến tập hợp trước sân khấu.” Chủ nhiệm lớp nói xong, tự mìnhdẫn đầu đi ra ngoài.
Radio giờ phút này vang lên kia âm nhạc kinh điển, mọi người toàn bộ rời phònghọc, chuẩn đi tới sân khấu.
Mười phút sau.
Hiệu trưởng vẫn mặc quần áo chính trang, sắc mặt nghiêm túc đứng trên sân khấu,còn ban lãnh đạo mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng. Biểu hiện nhất thờicó phần nghiêm túc.
“Tại sao tớ cảm thấy được… Không khí có phần không quá im ắng sao?”Phỉ Lỵ Á nhỏ giọng nói một câu.
“Suỵt.” An Sơ Hạ làm động tác ra hiệu chớ có lên tiếng: “Đừngnói nữa, tất cả mọi người đang cực kỳ tập trung.”
Phỉ Lỵ Á gật đầu, Hiệu trưởng nắm lấy micro, dõng dạc nói với mọi người phía dưới:”Sự việc đêm qua, chúng tôi đã điều tra xong, đứng ở vị trí cao nhất làcác học sinh lớp A, căn cứ vào sự đoàn kết tinh thần, nên hoạt động tại tuần lễvăn hóa nghệ thuật hiệu suất vượt trội.”
“Còn về chuyện có người báo cáo hôm qua, camera giám sát và đương sự đềucó khả năng chứng minh, học sinh lớp A đạt kết quả cao nhất. Tuy đã mời Tố Việnhỗ trợ chỉ điểm sáng tác báo tường, nhưng toàn bộ quá trình Tố Viện cũng khônglàm bất cứ công đoạn nào. Cho nên giải nhất báo tường, là lớp A giành được.Phía dưới chú ý, mời đại diện của ba lớp lên sân khấu nhận giải thưởng.”
Toàn trường nhất thời đều rộ lên, nhưng là đại đa số mọi người đều thảo luận vềTố Viện. Tố Viện ở Tư Đế lan coi như là truyền kỳ, đột nhiên xuất hiện tên cô ấy,người biết đến ai lại không hào hứng?
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người thảo luận về giải thưởng. Thậm chí có ngườicho rằng, là vì có Tố Viện chỉ điểm, bọn họ mới có thể giật giải, nhận kết quảnày cũng không công bằng.
Có lẽ vì ý kiến này của mọi người, cho nên ngay từ đầu sắc mặt Hiệu trưởng mớicó thể cứng ngắc như thế.
“Lớp các người cư nhiên nhờ Tố Viện… Xin hỏi, Tố Viện nổi tiếng như vậy,căn bản không cần động tay cũng có thể giúp các người, đúng không?” Tiểu mập mạp lớp bên cạnh nhịn không đượcnói.
Phỉ Lỵ Á vừa nghe thấy, đầu tiên liền cùng mắng cô ta lia lịa một trận: “Đồmập mạp chết bầm! Cậu nói cái gì a?! Chúng tôi chỉ hỏi bố cục thôi, không phảisao? Nếu không có Tố Viện, chỉ bằng ý sáng tạo của bọn tôi cũng có thể đạt đượcgiải nhất. Cậu không hiểu không được nói lung tung!”
“Cắt!” Tiểu mập mạp khinh thường quay đầu đi, nhưng cô ta chỉ nói mộtcâu này thôi cũng đủ làm cho những người khác bất mãn, lúc này tiếng tranh luậnnổi lên ồn ào hơn.
“Thật sự là chịu không nổi rồi…” Manh Tiểu Nam nói: “Sơ Hạ, hiệntại tớ muốn đánh người, làm sao bây giờ?!”
Phỉ Lỵ Á thích giở võ mồm, cô lại thích hành động bằng nắm đấm!
An Sơ Hạ liền vội vàng kéo Manh Tiểu Nam, lập tức cảnh cáo, nói: “Cậu cũngkhông thể kich động, dù sao Hiệu trưởng đã đã trao giải, lớp trưởng cũng đi lênnhận giấy khen rồi, những người này không chừng chỉ dám dùng võ mồm. Chắc chắnmuốn chúng ta mất bình tĩnh a!”
“Thế nhưng…” Manh Tiểu Nam lo lắng dậm chân, thở dài một tiếng:”Thôi vậy, không kich động, bây giờ tớ lui về lớp đây, ở nơi này sẽ phátđiên tiếp, nói không chừng có thể bóp chết bọn họ!”
Nghe những lời nói ác ý của bọn ho, đừng nói Manh Tiểu Nam, đến ngay cả cô cũngcảm thấy tức tối trong lồng ngực, huống chi là người dễ kich động như Manh TiểuNam.
Do dự một chút, An Sơ Hạ thăm dò nhìn về phía trước, chủ nhiệm lớp đang đứng ởđầu hàng, dù cô không muốn, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, không quên dặn dò:”Vậy cậu cẩn thận một chút, đừng để bị chủ nhiệm lớp phát hiện nhé.”
“Biết rồi.” Manh Tiểu Nam gật đầu một cái, khom lưng chạy tới sauhàng sau cùng, nhằm chuẩn thời cơ chuồn ra khỏi sân khấu.
“Phỉ Lỵ Á, cậu cũng đừng theo những người đó cãi nhau, chúng ta giành giảinhất thì tốt rồi, đừng loạn làm loạn nữa.” An Sơ Hạ khuyên bảo Phỉ Lỵ Á,nhìn về phía lớp trưởng đang lên sân khấu.
Lớp trưởng đi lên, bị không ít người xem thường.
Ngay lúc trân cô chuẩn bị bước lên sân khấu, một bàn tay ngăn cản cô lại.
“Đứng lại!”
Hứa Niệm Niệm lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, không cho lớp trưởng lên sân khấu.Trước ánh mắt bao người, cô ta đạp bước hùng hồn lên sân khấu, nhanh chóng đi tớitrước mặt Hiệu trưởng cướp lấy micro trong tay ông, trực tiếp đối chất:”Thật xấu hổ, quấy rầy một chút.”
“Đó là học sinh lớp nào? Mau xuống đây!” Lãnh đạo phía dưới răn đe.
Nhưng Hứa Niệm Niệm căn bản không để ý đến những lời đó, cầm micro, nói với mọingười: “Rất nhiều người đều biết Tố Viện là thiên tài hội họa. Thế nhưng lớpA giành giải nhất lại nhờ thiên tài tới hỗ trợ. Tuy nói là không trực tiếp vẽtranh, nhưng đó là Tố Viện, còn cần phải ra tay sao? Chỉ cần mở miệng chỉ điểmmột chút cũng đủ để cho lớp A bọn họ giật giải nhất, không phải sao?”
Lời nói hùng hồn đầy lý lẽ này càng thêm lôi cuốn những người không phục phíadưới, họ hét lớn hơn yêu cầu tước bỏ giải thưởng giành cho lớp A.
“Sơ Hạ, cậu xem Hứa Niệm Niệm…” Phỉ Lỵ Á nước mắt sắp sửa muốn rơira..
“Không có việc gì…” An Sơ Hạ vỗ về Phỉ Lỵ Á, trong lớp không chỉ cóPhỉ Lỵ Á, rất nhiều nữ sinh hốc mắt đều đã đỏ ửng lên.
“Ở đây…” Hứa Niệm Niệm hít sâu một hơi, dùng micro, giọng nói củacô ta vang vọng đến tất cả mọi người trong hội trường: “Tôi đề nghị, huỷ bỏgiải nhất của lớp A, đồng thời bình chọn lớp khác xứng đáng hơn.”
Dưới sân khấu hai giáo viên thể du͙c rút cuộc cũng chạy lên, lôi Hứa Niệm Niệmxuống sân khấu.
Lớp trưởng xấu hổ đứng trên sân khấu, chờ Hiệu trưởng bày tỏ thái độ.
Nhưng Hiệu trưởng cũng không nói ra lập trường của riêng mình ngay lập tức, vỗvai lớp trưởng một cái rồi nói: “Thật có lỗi với các em học sinh, ban lãnhđạo chúng ta cần bàn bạc một lúc, ba em về lớp của mình trước đi.”
Lớp trưởng không thể nề hà liền gật gật đầu, trở về dưới những ánh mắt khác thườngcủa mọi người trong lớp.
Bởi vì mọi người đứng cách khá xa sân khấu, cho nên cũng không nghe thấy Hiệutrưởng nói gì, tiện giữ chặt lớp trưởng lại hỏi: “Lớp trưởng… Tại sao cậulại trở về? Giấy khen đâu?”
Lớp trưởng sắc mặt cứng ngắc nói: “Hiệu trưởng nói cần thảo luận cùng lãnhđạo khác một chút, có khả năng chúng ta đã bị huỷ bỏ tư cách nhận giải.”
“Ôi? Tại sai lại như vậy? Quá đáng lắm rồi!!!”
“Thật sự là! Rõ ràng chúng ta dựa vào thực lực của chính mình, chỉ bằng mấycâu nói của Hứa Niệm Niệm, dựa vào cái gì huỷ bỏ tư cách nhận giải của chúngta!”
Lớp bên cạnh liền đổ thêm dầu vào lửa: “Chuyện này có gì không công bằngsao hả? Nếu không huỷ bỏ tư cách các người trong cuộc thi này, mới gọi là khôngcông bằng!”
Hai lớp lập tức cãi nhau om sòm, nhưng may mắn thay, giáo viên chủ nhiệm hai lớpxuất hiện kịp thời, mới tránh được “chiến tranh” bộc phát.