“Em trước kia rất hay múc nước?” Hàn Thất Lục buồn bực hỏi.
“Đương nhiên rồi.” An Sơ Hạ nói xong, ở trong lòng cười khổ một cái: “Anh quên, em không phải từ nhỏ sinh sống ở Hàn gia. Thời điểm trước kia, mỗi khi dùng nước phải có kế hoạch. Bể nước ước tính chỉ đựng được một mét khối, nếu dùng để giặt quần áo quá lãng phí rồi. Liền đi đến khu vực bên ngoài cách nhà vài km để giặt, nơi đó có giếng nước, rất nhiều người dân xung quanh khu vực đều đến đó giặt quần áo.”
Chuyện này đối với Hàn Thất Lục mà nói quả thực là không thể tin được. Anh mua một chiếc xe cũng chỉ là chuyện hỏi qua Hàn Lục Hải một câu, chắc chắn không bao giờ phải lo lắng đến lãng phí nước.
Hàn Thất Lục đến bên cô, cẩn thận vỗ về đầu cô nói: “Yên tâm đi, về sau anh sẽ không để cho em phải lo lắng chuyện lãng phí nước.”
Đây là lời hứa hẹn thiết thực nhất.
An Sơ Hạ nghiêm túc gật đầu: “Vậy anh cần phải nói được thì làm được nhé.”
“Đương nhiên, bản thiếu gia là loại nào…”
“Hai người các ngươi, có thể tại nơi này của tôi liếc mắt đưa tình sao?” Tiếng nói Tố Viện đột nhiên vang lên, ngắt lời Hàn Thất Lục, gương mặt cô lạnh lùng nói: “Hay là không muốn đi học rồi hả? Quay vào ăn điểm tâm sáng.”
An Sơ Hạ xấu hổ mỉm cười, đẩy Hàn Thất Lục đi về.
Cô đã cảm giác được, Tố Viện là người khuôn mặt và lời nói thì lạnh lùng, nhưng kỳ thật vẫn rất tốt bụng. Ví dụ như, khi ăn điểm tâm sáng cô ấy lấy áo khoác cho cô: “Cầm đi, con gái thân thể cực kỳ dễ dàng cảm lạnh.”
An Sơ Hạ đưa tay nhận chiếc áo khoác kia, vừa muốn nói lời cảm ơn, Tố Viện đã xoay người trở về phòng. Cô nhớ tới câu nói kia của Tố Viện “Những lời dối trá không cần phải nói ra.”
Câu “Cảm ơn” này còn chưa kịp nói ra miệng, sợ là Tố Viện cũng sẽ cảm thấy đây cũng là lời dối trá.
Cô kìm chế ý muốn quay lại nói lời cảm ơn, chỉ đối với bóng lưng Tố Viện gật đầu một cái. Cô biết động tác này Tố Viện không nhìn thấy, nhưng vẫn lại làm như vậy.
“An Sơ Hạ, Em đứng ngây ngốc làm, tới đây.” Hàn Thất Lục quay cửa kính xe xuống, đối với cô cất tiếng gọi.
An Sơ Hạ lúc này mới thu hồi tầm mắt, gập người chạy đến bên cạnh xe, mở cửa xe ngồi vào.
Lên xe, cô mới nhớ đến ngày hôm qua còn chưa nói với Hàn Lục Hải một tiếng, cô nói khẽ: “Chúng mình về trước Hàn gia sao? Tối hôm qua không trở về, em sợ bọn họ…”
“Bọn họ sẽ không lo lắng.” Hàn Thất Lục không nhanh không chậm lái xe: “Tối hôm qua anh gọi điện thoại về rồi, em ở cạnh anh, bọn họ không cần lo lắng gì. Ngồi vững, đường này rất dốc, tối qua em ở trên xe ngủ giống như heo, đầu đụng vào cửa kính nhiều lần, va chạm thế nào em cũng không tỉnh.”
An Sơ Hạ trợn mắt nhìn anh: “Anh mới giống heo!”
Hàn Thất Lục nhíu mày: “Đúng ah, heo mới có thể nhìn trúng heo.”
An Sơ Hạ nhất thời nghẹn lời, thật lâu sau, cô mới nói: “Đúng rồi, tuy không biết anh giao dịch chuyện gì cùng Tố Viện, nhưng là em muốn nói lời cảm ơn với anh. Hàn Thất Lục, bộ dạng anh làm chuyện tốt như vậy, làm em cảm thấy anh thật sự rất đẹp trai.”
Hàn Thất Lục lái xe, kỳ dị nói: “Cảm thấy anh đẹp trai vì sao còn gọi cả tên cả họ của anh? Em không gọi họ của anh sẽ chết sao?”
An Sơ Hạ lúc này mới ý thức lại cô rất ít gọi anh là Thất Lục, bởi vì gọi cả tên cả họ thành thói quen rồi…
“Được rồi… Thất Lục.” An Sơ Hạ cực kì vất vả mới nói ra này hai chữ.
Toàn gọi Hàn Thất Lục, đột nhiên đổi thành “Thất Lục”, toàn thân cảm thấy có gì đó sai sai. Nhưng chuyện này hình thành theo thói quen, cô không gọi Hàn Thất Lục cảm giác sẽ thấy là lạ.
“Đúng.” Hàn Thất Lục đánh tay lái, chiếc xe cuối cùng vòng lại chỉ trong gang tấc ở góc hẹp, hướng tới quốc lộ ngược lại chạy đi.
“Chuyện gì…” cô bỗng có dự cảm xấu.
Hiện tại thời gian còn sớm, con đường này lại xa trung tâm thành phố, dường như không có bất cứ xe nào qua lại, anh quay đầu nhìn An Sơ Hạ nói: “Anh nhớ tới một chuyện. Hai chúng ta có phải đánh cược đúng không?”
An Sơ Hạ sửng sốt, trái tim bắt đầu đánh trống thình thình.
Cô đương nhiên nhớ rõ, thời điểm lúc diễn ra trận đấu kéo co, là Hàn Thất Lục thắng. Dựa theo đánh cược, cô mỗi ngày đều phải chủ động hôn anh một lần.
“Chấp nhận chịu thua” bốn chữ này ra thì dễ dàng, nhưng thật sự muốn thực hiện đúng là tương đương khó khăn. Da mặt cô luôn luôn mỏng, muốn cô chủ động, điều này với cô mà nói, cũng không dễ dàng như giải câu cuối đơn giản trong bài thi toán học.
Thấy cô không nói lời nào, Hàn Thất Lục lại nhìn cô một cái: “Nào?”
An Sơ Hạ hai tay không tự chủ được nắm chặt dây an toàn, cực kỳ vất vả làm ra bộ mặt tươi cười: “Ha ha… Nhớ rõ là nhớ rõ, thật sự là, lúc ấy không phải có biến cố sao?”
Kỳ thật cô cũng biết, kể cả không có tai nạn, đội của Hàn Thất Lục trên cơ bản cũng có thể đứng nhất.
“Cho nên là…em định chơi xấu nuốt lời?” Hàn Thất Lục trừng mắt cô: “Chuyện làm nữ giúp việc, vẫn còn chưa xong. Em nói em làm nữ giúp việc, thừ nhìn xem có nửa bộ dạng giống giúp việc chưa? Hiện tại chuyện đánh cược này em lại định chơi xấu, An Sơ Hạ, em còn tiếp tục như vậy anh khinh thường em.”