Phỉ Lỵ Á sờ sờ bím tóc, vẻ cực kì khao khát nói: “Năm trước là mỗi học sinh đều được trốn học một tháng không bị trách mắng.”
“Trời ạ! Một tháng!” Mọi người nhịn không được kinh ngạc há to miệng.
Giải thưởng này đối với học sinh mà nói, không thể nghi ngờ là khen thưởng tốt nhất.
Quả nhiên phần thưởng của Tư Đế Lan đều không tầm thường…
“Khụ khụ.” Bị coi như không khí, chủ nhiệm lớp ho khan một tiếng nói: “Không bị trách mắng về sau được khẳng định là không có khả năng coi là khen thưởng, bởi vì trường chúng ta muốn bắt đầu coi trọng việc lên lớp. Nhưng là, khen thưởng này khẳng định là không thua kém đâu. Tôi đi nhìn một phen, cho tới bây giờ, lớp chúng ta điểm là dẫn đầu, cho nên việc làm báo tường này, mọi người nên dùng nhiều tâm tư mà suy nghĩ.”
Mọi người cùng lúc nói đồng ý, mãi cho đến chủ nhiệm lớp đi khỏi, vẫn nhao nhao thảo luận bây giờ đoạt giải phần thưởng sẽ là cái gì.
“Được, trước khi thảo luận, chúng ta vẫn lại là trước tiên lập kế hoạch một phen khối.” Lớp phó văn nghệ phụ trách báo tường từ trước tới giờ nói.
Bây giờ báo tường có chủ đề là “Tĩnh”.
Này xem như là một đề khó, tĩnh chính là chỉ sự yên tĩnh do lỗ tai cảm giác được, tĩnh dùng để chỉ ánh mắt? Mọi người tranh luận tới tranh luận lui, có nói, rõ ràng đi ngắn gọn phái, đầu tiên trực tiếp viết một cái chữ “Tĩnh” lớn. Cũng có nói, rõ ràng dụng tranh màu nước vẽ mảnh yên tĩnh rừng rậm. Cũng có người đề nghị nói là họa một bầu trời đêm.
Nhưng cuối cùng cũng không thể xác định phương án chính.
Nhưng mà thời gian đã không còn nhiều đến giờ tan học như mọi ngày, lớp phó văn nghệ nhất thời thương lượng không ra kết quả, nên tiện nói mọi người giải tán, để cho mọi người sau khi về nhà ngẫm lại.
Mọi người nhao nhao đồng ý, cầm theo cặp sách đi khỏi, chỉ còn lại một mình An Sơ Hạ.
Hàn Thất Lục lúc này còn đang ở phòng tập luyện, cô liền lấy bài tập ra làm. Mấy ngày nay tự nhiên là không có giao bài tập, cô lấy bài tập thời gian cô nằm viện ra làm.
Sắc trời dần dần tối xuống, chỉ nghe thấy âm thanh bút sột soạt trên giấy vẽ ra “Lả tả bá “. Bên ngoài học viện Tư Đế lan, đèn xanh hồng sáng đầy trời, đèn đỏ liên tiếp lóe lên, sáng lên một cái lại một cái hình dạng đẹp đẽ, xe cộ trên đường nhiều như nước chảy, náo nhiệt không kém so với ban ngày.
Di động đột nhiên phát ra tiếng chuông, đêm yên tĩnh như vậy, cô bị dọa cho hoảng sợ. Hạ bút, lấy điện thoại từ trong học bàn ra, cô lúc này mới phát hiện ra hiện tại đã là bảy giờ tối.
Là Hàn Thất Lục gọi đến.
Cô trợt xuống nút nghe, đặt cây bút trong tay xuống, một tay nghe điện thoại, một bàn tay bắt đầu dọn dẹp sách vở.
Hàn Thất Lục liền hỏi ngay: “Em đang ở đâu?”
“Trong phòng học của tôi.” An Sơ Hạ vừa nói, sách vở bút viết đã dịn dẹp xong, cô vội vàng cầm lấy túi sách tiếp tục nói: “Tôi lập tức liền đến.”
“Ừ.” Hàn Thất Lục không nói nhiều, cúp điện thoại.
An Sơ Hạ ba chân bốn cẳng đi đến cửa trường học, Hàn Thất Lục đang đứng dựa lưng vào xe, còn Hàn quản gia cung kính đứng ở một bên.
Đương nhiên, cùng đi còn có Lưu Đông Vũ, anh đang hi hi ha ha nói với Hàn Thất Lục cái gì đó.
“Thiếu phu nhân đã đến.” Hàn quản gia nhìn thấy cô trước, bước về phía An Sơ Hạ cầm lấy cặp sách, cung kính nói: “Người ở phòng học sao?”
“Vâng.” An Sơ Hạ gật đầu: “Hoàn thành lại những bài tập trước kia còn thiếu.”
Hàn quản gia gật gật đầu, không nói thêm cái gì.
Về sau An Sơ Hạ mới biết được, Lưu Đông Vũ vốn là muốn tham gia lớp huấn luyện bóng rổ, bởi vì thể lực tốt, anh rất nhanh trở thành thành viên chủ lực trong đội bóng rổ. Nhưng Hàn Thất Lục hôm nay không cho anh tham gia huấn luyện, chỉ cho anh ngồi ở một bên. Huấn luyện sau khi kết thúc không cho phép anh đi xe đạp, bắt anh ngồi xe cùng về.
Lưu Đông Vũ không lay chuyển được Hàn Thất Lục, đành phải đáp ứng. Anh vừa rồi hi hi ha ha, đích thị là nói “Tôi cũng không phải con gái, cả đám các người đều coi tôi như con gái rồi.”
Hàn quản gia không có hỏi vì sao Lưu Đông Vũ cùng đi xe Hàn gia trở về, vừa lúc hôm nay Hàn quản gia tự mình lái xe tới đón, cho nên Lưu Đông Vũ ngồi ở trên chỗ phụ lái.
Xe bắt đầu di chuyển, hiện là giờ cao điểm, dòng xe cộ thật dài như là một đám kiến nghĩ muốn thừa dịp trời mưa to liền trở về hang ổ.
Hàn Thất Lục tựa hồ mí mắt đều đã đánh nhau, càng không ngừng buồn ngủ, chợt nghe một tiếng “Đúng rồi” của An Sơ Hạ. Anh liền mở mắt ra, ngạc nhiên quay đầu nhìn An Sơ Hạ hỏi: “Em nói cái gì? Cái gì mà đúng rồi?”
An Sơ Hạ trước một mực chỉ nghĩ đến việc làm báo tường, cô không để ý đến khen thưởng, nhưng niềm khao khát tập thể chiến thắng là rất mạnh. Nếu như có thể để cho lớp lấy được giải thưởng lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt.
Cô vừa rồi kêu một tiếng, liền là đột nhiên nghĩ ra một ý kiến hay.
Ý kiến này xuất phát từ một câu chuyện cũ mà cô xem được trên sách. Nói về một quốc vương thu thập bức họa thể hiện sự yên lặng, cuối cùng có một bức họa được quốc vương lựa chọn. Tranh vẽ rừng núi, trên bầu trời mây đen dầy đặc sấm sét vang dội, mưa như trút nước. Mà một bên trên vách đá trên núi lớn, thác nước phi thẳng xuống.
Cái này cùng “Sự yên lặng” xem chừng không liên quan, nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện, mặt sau khe hở thác nước kia có một đám cỏ, ở giữa bụi cây, một con chim nhỏ đang lẳng lặng nằm ở trong ổ chăm chú lắng nghe âm thanh của thiên nhiên.
Sự yên lặng, không nhất định là nhìn vào liền thấy an tĩnh.
Giống như là trời đêm yên tĩnh, nhưng nếu phía dưới trời đêm ấy là dòng xe cộ chen chúc, tiếng còi chói tai có thể làm cho người ta phát điên.
Sự yên lặng chân chính làm cô nghĩ đến bức tranh trong câu chuyện cũ kia.
Cô không đáp trả Hàn Thất Lục, trực tiếp lấy di động trong túi ra, bấm gọi số của lớp phó văn nghệ. Cô vốn là không có số của lớp phó văn nghệ, nhưng vị lớp phó này muốn để cho mọi người trở về suy nghĩ cẩn thận, có ý kiến hay thì nói cho cô ấy, bởi vậy cố ý cho mỗi người lưu lại số điện thoại của mình.
Điện thoại vang hai lần liền được kết nối, bên kia truyền đến âm thanh, tựa hồ cô cũng lại vẫn còn ở trên xe.
“Alo? Ai vậy?” Lớp phó ăn nghệ trực tiếp mở miệng hỏi.
An Sơ Hạ vội vàng tự giới thiệu, hơn nữa ngắn gọn nói ra ý kiến của mình về câu chuyện cũ. Bên kia sau khi trầm mặc một lúc lâu, ngay khi An Sơ Hạ tưởng rằng điện thoại đã không còn tín hiệu, bên kia đột nhiên nói một câu: “Quá tuyệt vời!”
An Sơ Hạ như trút được gánh nặng trong lòng, ánh mắt vui sướng: “Cậu nói, ý kiến này có khả thi không?”
“Đương nhiên rồi!” Bên kia đáp lại, An Sơ Hạ khả dĩ tưởng tượng đến lớp phó văn nghệ kia biểu tình kich động.
“Đúng là…” An Sơ Hạ do dự mà nói: “Chúng ta có thể vẽ ra không? Tớ chỉ biết viết chữ, vẽ tranh hoàn toàn không được…”
“Người nào cho cậu vẽ?” Bên kia hưng phấn nói: ” Lớp chúng ta lại vẽ tranh, thành thật mà nói, theo tớ biết Phỉ Lỵ Á, vẽ tranh rất giỏi, còn am hiểu nhiều về truyện tranh, nên chuyện này cũng hơi khó. Đúng là tớ cảm thấy có thể không thể vẽ ra hồn của bức tranh.”
Vậy không phải là nói, ý kiến của cô căn bản không thể dùng sao?
Vậy vừa rồi lại vẫn nói cái gì mà “Đương nhiên”.
Cô đang muốn hỏi chuyện, bên kia mở miệng trước nói: “Đúng là, chúng ta vẽ không được, nhưng muốn tìm người vẽ cũng đâu khó. Cậu xin Thất Lục thiếu gia, anh ta thích cậu như vậy, chắc chắn sẽ giúp cậu tìm người giúp chúng ta vẽ.”
An Sơ Hạ thân thể cứng đờ, vụng trộm liếc cửa kính xe một cái, Hàn Thất Lục ngồi nghiêm chỉnh, không có nhìn cô. Cô đè thấp thanh âm, dò hỏi: “Người kia… Là chỉ người nào?”
“Cái này bây giờ cậu chưa cần biết! Dù sao chỉ là vẽ một cái tranh giới Truyện Kỳ Nhân Vật, cậu đi xin Thất Lục thiếu gia! Sáng sớm mai nói cho tớ biết kết quả! Tớ đến nhà rồi, cúp máy!” Nói xong, lớp phó văn nghệ trực tiếp cúp máy, chỉ để lại vấn đề khó khăn không nhỏ cho cô.
Không nói đến “Người kia” có thể hỗ trợ hay không, cho dù là giúp sẽ vội vàng, cô cũng xấu hổ khi ba lần bốn lượt phải nhờ Hàn Thất Lục hỗ trợ.
Hàn Thất Lục nếu cần người hỗ trợ, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, nhưmà cô lại ngại mở miệng nhờ Hàn Thất Lục.
Cúp điện thoại, Hàn Thất Lục nghiêng đầu tới, làm cô không hiểu sao có chút chột dạ: “Anh nhìn em làm gì?”