Vì thế, tại hơi khẩn trương, An Sơ Hạ khảy đàn một khúc. Tiếng đàn Du Dương, một khúc hoàn tất, An Sơ Hạ trong lòng rất vi mừng rồi. Liên Nam Cung tử phi đều đã nhiều lần khen ngợi cô có thiên phú.
Cô quay đầu, nhìn về phía Viên lão, đã thấy hắn vẻ mặt ghét bỏ, tiện đà hắn mở miệng nói: “Liền ngươi như vậy còn dám nói chính mình có phần hội đạn?”
An Sơ Hạ mặt nóng lên, chỉ cảm thấy muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Rõ ràng chính cô ta đã cảm thấy được không sai rồi…
” Bản nhạc đơn giản như vậy, có thể đàn thành như vậy cũng thật sự là làm khó cô rồi.” Viên lão cau mày nói: “Như vậy đi, tôi đem bản nhạc cho cô sửa lại, điều không sai biệt lắm, nhưng là độ khó. Nếu không người khác còn tưởng rằng là vườn trẻ hài tử tại đàn lưỡng con hổ a!”
Viên lão mà nói cũng thật sự là không cho coi lưu nhất điểm tình cảm, cô còn muốn biện giải cho chính mình hôm nay mới vừa học, khả Viên lão đã cầm họa khuông nhạc giấy tại thay đổi khúc rồi.
Không biết thời gian qua bao lâu, đi ra khỏi gian phòng kia, Hàn Thất lục đã nằm ở trên ghế sofa ngáy ò ó o, TV lại vẫn mở ra, bên trong chính đang truyền phát tin quảng cáo.
Cô đang muốn đánh thức Hàn Thất Lục, Viên lão đã đi trước một bước rồi liền đá vào gót giầy của hắn, cả người Hàn Thất lục lập tức ngồi dậy.
“Muốn ngủ chạy trở về nhà mà ngủ, nơi này của tôi cũng không phải là chỗ để cho cậu ngủ.” Viên lão tuy nhiên là vẻ mặt ghét bỏ nói xong, nhưng An Sơ Hạ nhìn ra được trong đáy mắt của ông là từ ái.
Một lời nói độc địa những trong đáy lòng của ông là thiện lương.
Đây cô đối với Viên Lão đã có ấn tượng.
Hàn Thất lục xem thế này đã hoàn toàn tỉnh lại, vẻ mặt ủy khuất từ trên ghế sofa đứng lên: “Tôi lưỡng nhiều như vậy năm giao tình, liên một buổi tối cũng không chịu lưu ta sao? Hiện tại đã rất trễ rồi.”
An Sơ Hạ lúc này mới lấy ra điện thoại di động nhìn thời gian thì thấy là đã trễ.