Hai người đang đùa giỡn a, Khương Viên Viên cùng Hàn Lục Hải đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt. Hai người đều đã xuyên cực kỳ là chính thức, An Sơ Hạ vội vàng dừng động tác.
“Dì và chú là muốn đi đâu?”: An Sơ Hạ thấp giọng hỏi Hàn Thất Lục một câu. Hàn Thất lục lắc lắc đầu, ý bảo anh cũng không biết. Khương Viên Viên cùng Hàn Lục Hải rất nhanh đi tới trước mặt hai người, An Sơ Hạ vội vàng kêu hô ” Chào ba mẹ”. Mấy phút đồng hồ sau cô mới hiểu được, hai người họ muốn đi An gia
” Đi An gia?”: Hàn Thất lục nhíu mày: “Đi làm cái gì?”
“Ăn cơm chiều”: Khương Viên Viên nói xong kéo An Sơ Hạ đến bên: “Các con cũng phải đi thay y phục không cần thay đổi, không người khác, liền cùng hai chúng ta đi.”
Khương Viên Viên đều đã nói như vậy, An Sơ Hạ đương nhiên hẳn không phản đối, trái lại Hàn Thất lục nghiêm mặt lên tiếng: “Là An Dịch Sơn mời? Sợ là đi vì Hồng Môn Yến?”
“Con lại dùng giọng điệu đó nói về An bá bá như vậy sao?”: Khương Viên Viên giận dữ nói một câu, mặt biến sắc, lạnh lùng nói: “An Dịch Sơn hẳn còn không có tư cách kia bãi Hồng Môn Yến.” Lần đầu tiên, An Sơ Hạ nhìn thấy dung diện băng lãnh của Khương Viên Viên.
Ở ngoài mặt Khương Viên Viên xem ra là thiên chân vô tà, nguyên lai cũng có mặt băng lãnh như vậy.
20 phút sau, bốn người thêm Hàn quản gia nữa, tổng cộng năm người, cùng khởi hành đến nhà An Dịch Sơn. Này cũng không phải lần đầu tiên An Sơ Hạ tới nơi này, làm con gái nuôi, cô ở trong nhà này vẫn có một phòng riêng. Bất quá, liên một buổi tối đều không có ngủ.
“Hoan nghênh hoan nghênh”: An Dịch Sơn cười tít mắt ra chào đón: “Bên ngoài rất lạnh. Mau vào trong”.
Vào đại sảnh, bên trong mở hơi ấm, An Sơ Hạ tiện cởi áo khoác xuống. Thấy An Sơ Hạ đến, An Thần xuyên biểu tình hơi có chút biến hóa.Anh đã từng là rất thích cô, nhưng vì cô là em gái nuôi của anh, cho nên tư cách theo đuổi đều không có. Bất quá, thời gian đã cho tình cảm của anh nhạt đi rất nhiều.
“Sơ Hạ, nghe nói cậu muốn tham gia nghệ thuật khai mạc thức lần này.” An Thần xuyên túm chính mình góc áo trù xúc nói: “Tôi trước kia còn không biết cậu biêt đàn đàn dương cầm.”
An Sơ Hạ xấu hổ cười cười: “Tôi trước kia cũng không biết tôi sẽ đàn đàn dương cầm”.
“A”: An Thần Xuyên sửng sốt, không hiểu được lời này của An Sơ Hạ là có ý gì. Bữa tối còn chưa xong, cả hai bên phụ mẫu đều đi lên lầu nói chuyện, chỉ còn lại có An Thần xuyên, Hàn Thất lục và cô- ba người. Hàn Thất Lục từ phòng vệ sinh trở về, vừa lúc nghe được An Sơ Hạ nói như vậy.
“Ăn xong rồi còn phải luyện đàn, một hồi người cho ta ăn ít nhất điểm.” Hàn Thất lục cơ hồ là phục vụ quên mình lệnh ngữ khí nói lời này, An Sơ Hạ mặc dù có bất mãn, nhưng vẫn lại là không phản bác. Tuy nhiên bởi vì Hàn Thất Lục mà tâm tình không tốt, nhưng cũng là vì tốt cho cô, ăn hơn ngồi hội biến bụng bia!
Cơm chiều rất nhanh ăn xong, bốn đại nhân cùng đi xuống lầu, thời điểm ăn cơm xong An Sơ Hạ mới biết được An Dịch Sơn mời Hàn Lục Hải đến cũng không phải cái gọi là Hồng Môn Yến, mà là có việc muốn nhờ.
Tới cùng là cô nghe không hiểu lắm câu chuyện, chỉ biết là tập đoàn An thị bên trong đột nhiên xuất nội gián, một vài người bị những công ty khác lấy đi, hiện tại nội bộ nhân viên kỹ thuật không đủ, muốn để cho Hàn Lục Hải tạm thời điều vài người qua hỗ trợ.
Xem ra tựa hồ cũng không phải cái gì lớn lao, rõ ràng Hàn Lục Hải chỉ cần một chiếc điện thoại là có thể đem người điều qua, đúng là Hàn Lục Hải cứ thế tha một cái lòng tròn lớn mới đáp ứng ngày mai hội trêu người qua đi. Tuy nhiên cô không hiểu sự tình của chuyện buôn bán trên, nhưng cũng biết Hàn Lục Hải đây là cố ý. Đây là sự trả thu sự việc lần trước ở học viện Tư Đế Lan.
“Sơ Hạ thật sự là bộ dáng càng ngày càng xinh rồi.” An phu nhân ôn hòa nhìn An Sơ Hạ nói: “Ta nghe Thần Xuyên nói, trường học của các con tổ chức khai mạc nghệ thuật có con hoạt động?”. Không nghĩ tới cả An phu nhân cũng biết chuyện này, An Sơ Hạ đành phải kiên trì gật đầu: “Đúng”.
“Oa? Sao mẹ lại không biết chuyện này?”: Khương Viên Viên như ở trong mộng mới tỉnh nhìn An Sơ Hạ, oán giận nói: “Tiểu Sơ Hạ, con như thế là sao, chuyện quan trọng như vậy cũng không nói cho mẹ nghe?”.
An Sơ Hạ mặt đầy hắc tuyến: “Con vốn nghĩ tối hôm nay sẽ đem chuyện này nói với mẹ”
Khương Viên Viên lúc này mới mãn ý một chút, tiện đà dùng lượng khẩu khí nói: “Ngày đó mẹ muốn đi nhìn con diễn xuất!”
An Sơ Hạ chính là rất sợ điều này, Khương Viên Viên là danh viện sinh ra, loại chuyện như đánh đàn này tự nhiên là không làm khó được bà lập tức có thể nghe ra cô là tân thủ đến lúc đó có thể mất mặt thiệt nhiều.
“Đừng mẹ…” An Sơ Hạ muốn nói lại thôi. “Như thế nào? Tiểu Sơ Hạ con không muốn mẹ đi cổ động à: Khương Viên Viên thần tình thương tâm. Không phải không muốn để cho bà đi cổ vũ, chỉ là không muốn để cho chính mình mất mặt trước Khương Viên Viên thôi. Lòng An Sơ Hạ nóng như lửa đốt, nghĩ muốn biện giải mà lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Vẫn lại là Hàn Thất Lục thông minh, trực tiếp nhảy ra một câu: “Chúng ta người trẻ tuổi diễn xuất, người một cái thời “mãn kinh” mà tới nhìn cái gì a?”
Một câu này không thể nghi ngờ là dẫn bạo liễu Khương Viên Viên này khỏa “Bất định khi đó” bom.
Khương Viên Viên “PIA” một phen đặt đũa xuống, trợn mắt nhìn Hàn Thất lục dáng bộ như muốn ăn thịt người. Nhưng Hàn Thất lục cũng không thèm liếc mắt nhìn Khương Viên Viên một cái trái lại tự nhiên ăn cơm, vẫn không quên nhắc nhở An Sơ Hạ: “Cô ăn nhanh lên, sắp đến giờ hẹn rồi”.
“Ôi chao ôi”: An Sơ Hạ lên tiếng không dám nhìn Khương Viên Viên vùi đầu ăn cơm. Ở trên bàn cơm không khí trở nên im lặng Hàn Lục Hải đột nhiên nói: “Kêu vị kia Lão sư dạy cầm?
Ông rõ ràng là An Sơ Hạ trước kia khẳng định chưa sờ qua đàn, mà Hàn Thất Lục vừa rồi vừa nói: “Ước hảo thời gian”, ông lập tức liền đoán được An Sơ Hạ là muốn đi học đàn.
Hàn Thất lục dừng đũa lại ánh mắt không hề nhìn Hàn Lục Hải, chỉ là nhìn An Sơ Hạ nói: “Còn có thể là vị ấy?”. Hàn Lục Hải hiểu ý, biết rõ Hàn Thất lục muốn tìm vị Lão sư kia, chính là vị Lão sư trước đây dạy Hàn Thất Lục đánh đàn.
Hàn Thất Lục trên đường cùng An Sơ Hạ đi đến chỗ học đàn giới thiệu về vị lão sư nói: “Viên lão nói, ông ấy đời này đã dạy thành nhân không ít người, chỉ có ta, ông ấy là dạy thất bại một cái.”
“A” An đầu hạ sửng sốt: “Vì cái gì?”
Chẳng lẽ là Hàn Thất Lục thực không có học cầm thiên phú? Hàn Thất Lục chuyên chú nhìn phía trước lộ, đem xe rẽ một chỗ ngoặt sau đó nói: “Bởi vì ta đánh hắn Tôn Tử.”
“!” An đầu hạ mở to hai mắt nhìn, há hốc miệng, muốn nói gì, nhưng ngẫm nghĩ lại, này thật đúng như là Hàn Thất Lục hội can xuất lai chuyện tình, liền hỏi nói: “Vì cái gì đánh hắn Tôn Tử?”
“Bởi vì trong thời điểm ngỉ ngơi chúng tôi có đến chơi nhà hắn trò chơi, cái kia thời điểm lại vẫn lưu hành tại TV thượng chơi trò chơi, ta cùng hắn Tôn Tử cạnh tranh không ai nhường ai, kết quả vẫn là ta thắng. Càng về sau hắn Tôn Tử liền chơi xấu, ta liền động thủ đánh hắn.”