Thầy lần này cũng không thể phạt bọn họ chạy.” Thầy thể du͙c cau mày, ngay sau đó đưa mắt chuyển qua nhìn trên người Phỉ Lợi Á: “Nhìn dáng dấp tôi đây uy lực còn chưa đủ à, còn có người dám nói tốt.
Tôi đã nói rồi, tuyệt đối không cho phép đến trễ, xem ra các người cùng hai cô kia có quan hệ rất tốt, vậy hãy cùng nhau chạy đi.
Năm vòng, một bước cũng không được thể thiếu.” Manh Tiểu Nam vừa muốn thay các cô cầu xin, bị ánh mắt An Sơ Hạ ngăn lại.
Nhìn ra được, thầy thể du͙c ở đây thực hiện theo nguyên tắc “nghiêm khắc xử lý”, nếu như lúc này nói, không chừng bị phạt chạy nhiều hơn mấy vòng.
Chuyện này đố với người nào cũng không có lợi.
Những người khác đứng xếp hàng vòng quanh sân tập chạy một vòng là được rồi, nhưng bốn người vẫn còn ở trong sân tập tiếp tục chạy.
”Cảm ơn.” An Sơ Hạ lễ phép về phía Mã Cách nói.
Mã Cách nghe xong, vừa nhìn An Sơ Hạ nói: “Không có gì, huống chi tôi căn bản không có giúp được gì.” ”Dù không giúp được gì, chúng tôi cũng rất cảm ơn.” An Sơ Hạ nói lời này là thật lòng, mặc dù cô không nghĩ ra Mã Cách tại sao lại giúp các cô, nhưng thay mặt các cô nói giúp đây là sự thật.
”Cô cũng không cảm ơn tôi sao?” Phỉ Lợi Á cố hết sức theo sát tốc độ của An Sơ Hạ, hơi nhẹ nhàng nói.
An Sơ Hạ muốn nói gì đó, đột nhiên một người từ bên cạnh xông ra đường các cô đang chạy, An Sơ Hạ vội vàng “dừng lại”, lúc này mới tránh khỏi va chạm vào người kia.
An Sơ Hạ định thần nhìn lại, đây không phải là người nào khác mà là…
”Lạc Thiếu?” Cô nghi ngờ hỏi: “Anh sao thế nào…
Lại ở chỗ này?” Cô thiếu chút nữa liền nhớ trên cái thế giới này còn có Lạc Thiếu.
Nam nhân cấu kết với Hướng Mạn Quỳ, cô thế nào cũng nhìn không vừa mắt.
Phỉ Lợi Á kich động chỉ vào Lạc Thiếu nói: “Anh tên là Lạc Thiếu? Anh chính là người lần trước mang trực thăng tới trường dẫn người đi!” Mã Cách không nói được lời nào đứng ở bên cạnhAn Sơ Hạ, chờ xem kế tiếp xảy ra chuyện gì.
Mà Manh Tiểu Nam còn lẩm bẩm: “Tên Lạc Thiếu…
Tôi mỗi lần nghe cũng cảm thấy giống như là đang gọi Tiêu Minh Lạc.” Lạc Thiếu ưu nhã cong khóe miệng lên cười đối với An Sơ Hạ nói: “Cô gái đáng yêu này là bạn học của cô sao? Sơ Hạ?” Một tiếng “Sơ Hạ” làm cho An Sơ Hạ dường như sắp nổi da gà.
”Anh bạn, anh không còn việc gì làm sao? Tôi hiện tại có nhiều việc bề bộn, phiền nhường đường một chút.” An Sơ Hạ vừa nói xong vòng qua Lạc Thiếu tiếp tục chạy, vậy mà Lạc Thiếu lại mặt dày chắn trước mặt An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ liền hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cùng anh giảng đạo lý.
Thật ra thì Lạc Thiếu dáng dấp coi như đẹp trai, sạch sẽ, quần áo gọn gàng, áo sơ mi trắng ống tay áo tùy ý kéo lên, cũng là có thể làm cho người khác si mê.
Nhưng cô không nghĩ ra người như vậy tại sao lại quấn lấy người khác.
Mất nhiều thời gian, cô cũng vì tên Lạc Thiếu sớm lại tìm ra “Con mồi” mới.
An Sơ Hạ vừa nghĩ cũng hiểu.
Mọi người đối với cái gì khó có được nhất rất khó có thể từ bỏ được.
”Lạc Thiếu, xin hãy tôn trọng chúng tôi, chúng tôi bây giờ bị phạt chạy.” An Sơ Hạ nói chậm lại, cố không lộ ra vẻ mệt mỏi.
Nhưng cô hơi nhíu chân mày đã sớm cho thấy cô trong giờ phút này là không vui.
Vậy mà Lạc Thiếu lại giống như là một chút cũng không có chú ý tới vẻ mặt không vui của cô, vẫn như cũ mang theo nụ cười kia nói: “Phạt chạy? Thì ra là Tư Đế Lan còn phạt chạy à, hôm nào tôi đến phòng làm việc của hiệu trưởng giúp cô cho ý kiến?” Lạc Thiếu là người như thế nào cô hoàn toàn không rõ lắm, nhưng cô biết người như thế cũng không dễ dàng có thể đắc tội, chỉ có thể tiếp tục nói: “Không cần, cám ơn.” Nói xong, cô không muốn nói gì thêm, chỉ muốn nhanh lên một chút để cách xa cậu ta.
Nhưng vào lúc này, thầy thể du͙c đột nhiên chạy tới.