Hai người theo lão phu nhân đi vào trong phòng, lần trước tới hai người chưa từng chú ý tới nơi này, lần này trái lại để ý một chút. Phong cách của nhà họ Tiêu thiên về kiến trúc châu Âu, trang trí gì đó, An Sơ Hạ không hiểu một chút nào, nhưng cô biết rõ, nơi này phỏng chừng một khối gạch men sứ liền có giá cao bằng tiền thuê nhà một tháng trước kia của cô rồi.
Qua bảy, tám lần rẽ, hai người cuối cùng cũng đi tới phòng khách.
An Sơ Hạ còn tưởng rằng nhị lão của Tiêu gia sẽ cho các cô một đòn, trực tiếp để cho các cô ở trong phòng khách chờ hai tiếng đồng hồ, lại không ngờ, nhị lão của Tiêu gia ngồi trên sofa, một dáng người của phụ nữ thon dài quay lưng lại với các cô, đang vui cười nói gì đó với nhị lão.
Tiêu phu nhân trái lại không có ở trong này, đoán rằng không ở nhà.
“Lão xã trưởng, có người tới.” Người phụ nữ kia nói xong câu đó liền đi ra ngoài, tiếng cười trong phòng khách cũng theo đó mà mất dần.
An Sơ Hạ chăm chú đưa mắt nhìn người phụ nữ đang quay lưng lại với các cô, xem bóng dáng, ước chừng tuổi tác cũng không lớn, nhưng trên thế giới này bóng lưng sát thủ cũng là rất nhiều.
Người phụ nữ này… Là ai?
Một giây sau, người đó quay lưng lại, để lộ dung mạo, đã làm cho An Sơ Hạ hoảng sợ. Trong đầu cô hiện ra ba chữ – – Tiêu Minh Lạc!
Đúng vậy, Tiêu Minh Lạc!
Đương nhiên, hiện ra ba chữ “Tiêu Minh Lạc” kia không phải chỉ là do cái dáng người thon dài trước mắt này, khung xương gầy của phụ nữ kia chính xác là Tiêu Minh Lạc. Vốn dĩ nghĩ tới “Tiêu Minh Lạc” ba chữ kia, nguyên nhân là người phụ nữ này cùng Tiêu Minh Lạc có bộ dáng quả thực giống nhau như đúc. An Sơ Hạ lúc này thật xúc động về dáng người đẹp đẽ thật sự không liên quan tới giới tính.
Tuy nhiên người này cùng Tiêu Minh Lạc bộ dáng cực kỳ rất giống, nhưng vẫn có một chút chi tiết nhỏ khác nhau. Dựa như… Khóe mắt điểm nhẹ vài nếp nhăn. Nếp nhăn vĩnh viễn đều không lừa được người khác, người phụ nữ này tuy làn da được chăm sóc cực kì tốt, nhưng già yếu không có cách nào chống lại được.
Đồng thời, An Sơ Hạ chú ý tới, ánh mắt của người phụ nữ này cũng đang nhìn vào hai cô.
Cô, tới cùng là ai? Chị gái sinh đôi của Tiêu Minh Lạc? Nhưng tuổi tác dường như lại không đúng.
Nghĩ tới đây, An Sơ Hạ không nhịn được nghiêng người ghé vào tai Mạnh Tiểu Nam, dụng chỉ có hai người các cô mới có thể nghe được, hỏi: “Cậu có biết người phụ nữ này không?”
Trên mặt Mạnh Tiểu Nam đầy vẻ kinh ngạc, bỗng nhiên nhìn thấy một người có hình dáng giống y hệt bạn trai mình, ai mà chẳng ngạc nhiên?
Nghe thấy An Sơ Hạ hỏi, Manh Tiểu Nam nhẹ gật gật đầu, tiện đà mở miệng nói với người kia: “Cô là… Cô của Tiêu Minh Lạc?”
Lời vừa nói ra, An Sơ Hạ nhất thời hiểu rõ. Nguyên nhân là do người này chính là em gái của cha Tiêu Minh Lạc, khó trách lại có dáng người tương tự Tiêu Minh Lạc. Có hình dáng giống với cô mình, loại chuyện này ở đâu cũng có, chỉ là An Sơ Hạ từ trước tới giờ vẫn chưa gặp thôi. Nhưng An Sơ Hạ chưa từng nghe tới chuyện Tiêu Minh Lạc có cô.
“Ân.” Người phụ nữ cân nhắc cười cười, trên người cô là bộ quần áo ở nhà, nhưng không giấu đi được khí chất siêu phàm thoát tục. Nếu là ở trong phim cổ trang, cô trái lại rất thích hợp đi diễn những loại vai như Tiểu Long Nữ. Đương nhiên, không phải Tiểu Long Nữ phiên bản Trần Nghiên Hi.
“Chẳng lẽ… Cô là bạn gái của Minh Lạc? Làm nó bỏ nhà đi ư?” Đáy mắt người phụ nữ này như phát ra ánh hào quang nhưng lại không hề làm người ta chán ghét, trái lại, An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam đã không tự chủ được nảy sinh một cảm giác tốt với cô.
Nguyên nhân là, đáy mắt cô cân nhắc, cũng không phải một loại miệt thị, mà là có một loại thưởng thức vẻ mặt ở bên trong. Có một loại cảm giác đã chờ trong lòng Manh Tiểu Nam từ sớm.
“Vâng…” Manh Tiểu Nam gật đầu, Tiêu Minh Lạc chỉ nói vài lần về người cô này trước mặt cô, nội dung không phải là chuyện hai người có ngoại hình giốn nhau.
Đương nhiên, cô biết đến so với an đầu hạ biết đến muốn nhiều một ít, người này tên Tiêu Tường, cùng 《 Vũ Mị Nương 》 lý cái kia Tiêu Tường đương nhiên là không giống. Tiêu Tường lại giống như tuổi trẻ đã phải chịu quá nhiều tổn thương, sau lần đó vẫn luôn rất cố chấp.
Bởi vì là con gái, tự nhiên cũng không muốn thừa kế gánh nặng của gia nghiệp, người của nhà họ Tiêu đều rất yêu chiều cô. Tiêu Tường thích sống khiêm tốn, cho nên người nhà đối với tin tức của cô, dường như đều giữ kín với bên ngoài.
Người ngoài cũng chỉ biết gia tộc có một người như vậy thôi. Đối với Tiêu tường, Manh Tiểu Nam có điểm không biết. Bây giờ tới, cô thật không ngờ có thể gặp mặt người cô này. Theo cô biết, Tiêu Tường đã gần hai năm chưa có trở lại nhà, hiện tại cũng không phải ngày gì đặc biệt, theo lẽ Tiêu Tường hẳn là hẳn không trở về.
Bây giờ trở về nguyên nhân, đại khái là vì đứa con của anh trai mình Tiêu Minh Lạc, Tiêu Minh Lạc cùng trong nhà đoạn tuyệt quan hệ hai lần. Trên thực tế, những gì Manh Tiểu Nam suy đoán cực kì sát với sự thật. Bởi vì Tiêu Tường bây giờ đang du lịch ở một nơi xa, nơi đó tín hiệu không tốt, cho nên cô không thể nhận được tin Tiêu Minh Uyên qua đời.
Nếu cô biết Tiêu Minh Uyên qua đời, cô chắc chắn sẽ trở về. Chờ tới thời điểm cô nhận được tin tức, lại nhận được tin Tiêu Minh Lạc cùng Tiêu gia đoạn tuyệt quan hệ khiến cô lập tức trở về từ nước ngoài. So với Tiêu Minh Uyên, Tiêu Tường hay đi đó đây, cùng Tiêu Minh Lạc có thân hơn một chút.
Tiêu Minh Uyên chết, cô tuy nhiên rất khổ sở, nhưng người chết không có thể sống lại, lại càng không thể trước mặt nhị lão của nhà họ Tiêu rơi nước mắt, nếu không chỉ làm nhiều người đau khổ.
Cho nên, cô vừa về đến, vốn là đi tới mộ Tiêu Minh Uyên một chuyến, tiện đà mới trở lại Tiêu gia. Thay một bộ quần áo, không khác biệt lắm hiểu biết về tình hình hiện tại của Tiêu gia, nhưng là người hầu nói Manh Tiểu Nam đến đây. Cô đối với Manh Tiểu Nam là tốt kỳ, là từ khi bắt đầu biết chuyện này.
Tiêu Minh Lạc lưu luyến bụi hoa, đột nhiên có hứa một nguyện vọng ý vì này cùng trong nhà quyết liệt nữ sinh, Tiêu Tường làm sao có thể không hiếu kỳ? Giờ phút này, ánh mắt của cô dời khỏi An Sơ Hạ, vẫn đánh giá Manh Tiểu Nam.
Tựa hồ muốn nhìn thấu cô. Nhưng đây ánh mắt là thoải mái, không hề để cho Manh Tiểu Nam cảm thấy không được thoải mái.
Cho nên Manh Tiểu Nam cũng rõ ràng thoải mái đánh giá Tiêu Tường. Vài năm nay du lịch, khiến cho tính cách của Tiêu Tường trở nên rộng rãi, không chỉ từ bóng mờ của việc bị ngừoi yêu phản bội đi ra, lại vẫn vượt qua việc hưởng thụ.
Này cũng khiến cho Tiêu Tường trở nên cực kỳ thẳng thắn. Mà loại thẳng thắn, liếc mắt một cái có thể nhìn ra. Manh Tiểu Nam đối với cô có thể nói có ấn tượng rất tốt.
Cô thậm chí cảm thấy được, Tiêu Tường chính là chìa khóa để cô cải thiện mối quan hệ với người nhà họ Tiêu.
“Giang tiểu thư tới lần này, là chuẩn bị cho chúng ta Minh Lạc đoạn tuyệt quan hệ sao?”
Tiêu lão đột nhiên mở miệng, ngắt lời này tạm thời “Đối diện”
“Đương nhiên không phải!” Manh Tiểu Nam vội vàng trả lời. Tiêu lão mặt lạnh như băng, cùng một dạng với bộ tú-lơ-khơ, điều này làm cho Manh Tiểu Nam lập tức trở nên xấu hổ.
Gặp hoan cảnh này, An Sơ Hạ đúng lúc vội mở miệng nói: “Chúng ta là tới hỏi người một vấn đề.”
“Ừ?” Tiêu lão hiển nhiên là nhận ra An Sơ Hạ, địa vị xã hội của An Sơ Hạ hiện giờ là không thể phủ nhận.
“Vị hôn thê của Hàn Thất Lục”, chỉ với danh hiệu này, Tiêu lão liền tính không cho cô thoải mái xem, cũng sẽ nhẫn hơn mấy phân.
Nghe được An Sơ Hạ nói như vậy, Tiêu lão sau đó hỏi: “Có vấn đề gì cần hỏi lúc này?”
Hiện tại là thời gian lên lớp, An Sơ Hạ và Manh Tiểu Nam vốn là phải ở trường học.
“Nhìn một cái!”
Tiêu Tường đột nhiên mở miệng nói: “Ba, con đã nói người nên mua cái gì đó ăn lót dạ? Sao có thể để cho khách đứng mãi được?”
Nói rồi Tiêu Tường lôi An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam ngồi xuống ghế sofa, chính cô ta, nhưng là ngồi ở trên tay vịn chỗ An Sơ Hạ và Manh Tiểu Nam.
Một cử động kia, để cho An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam biết, Tiêu Tường cùng Tiêu gia bất đồng, không phải là do không xem trọng các cô.
Điều này làm cho hai người đều đã bỗng nhiên cảm giác Tiêu tường là người thân thiết nhất.
Tiêu Tường một bên ngồi xuống, một bên đưa tay khoác lên vai An Sơ Hạ: “Thật có lỗi, ta vừa trở về, tình hình vẫn chưa rõ lắm. Xin hỏi, cô là…”
“Tôi là An Sơ Hạ…” Sau khi giới thiệu tên, An Sơ Hạ lại phát giác không biết nên giới thiệu gì. Vị hôn thê của Hàn Thất Lục? Cô hẳn không đem này danh hiệu lấy ra khoe ra.
“An Sơ HẠ…” Đúng lúc này, Tiêu Tường nhíu mày nói: “Ta nhớ ra rồi, ta du lịch thời điểm tại bằng hữu vòng nhìn đến quá, cô là vị hôn thê của tiểu tử Thật Lục, đúng hay không?”
Tiêu Tường tuy là mới về nước nhưng cũng phải chào hỏi bạn bè một lượt. Bạn tốt của cô trên cơ bản đều có gia thể hiển hách, tự nhiên đều đã chú ý Hàn thị.
Giống An Sơ Hạ xuất hiện, hảo hữu vòng liền làm ầm ĩ được một lúc.
“Ân.” An Sơ Hạ gật đầu, Tiêu Tường tiện đà cũng gật đầu một cái, cũng đối với cô hữu hảo địa nở nụ cười một phen, An Sơ Hạ cũng cười một cái.
Nhưng hiển nhiên, Tiêu Tường có hứng thú với Manh Tiểu Nam hơn, sau khi cùng An Sơ Hạ chào hỏi, tầm mắt liền vẫn hướng vào người Manh Tiểu Nam.
“Vừa rồi… An tiểu thư nói, có vấn đề muốn hỏi ta?”
Tiêu lão uống một ngụm trà mới từ từ mở miệng, nhưng từ đầu đến cuối, Tiêu lão cũng không từng coi trọng Manh Tiểu Nam.
“Đúng.” An Sơ Hạ ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thẳng vào ánh mắtTiêu lão nói: “Tôi muốn hỏi ngài, vì cái gì mà công ty của cha bạn tôi lại có thể êm đẹp loại trừ nguy cơ?”
Đây căn bản liền không phải hỏi vấn đề, mà là chất vấn Tiêu lão. Hỏi cả cái thành phố A này có bao nhiêu người dám chất vấn Tiêu lão? Đại khái chỉ có vài người.
Quả nhiên là nghé con mới đẻ không sợ hổ! Tiêu lão mày nhíu lại, sắc mặt cũng bắt đầu âm trầm xuống, hắn lại uống một ngụm trà mới tiếp tục nói: “Xin hỏi cô là gì của người bạn kia?”
công ty của cha Giang Nam hiển nhiên liền là vì người của Tiêu gia nhúng tay mới có thể biến thành như vậy, Tiêu lão hiện tại rõ ràng liền là đang giả bộ ngốc!
Nhưng nếu như Tiêu lão không thừa nhận, chỉ bằng suy đoán của An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu NAm, Tiêu lão hoàn toàn có thể kiện các cô tội phỉ báng. An Sơ Hạ hít sâu một hơi, buộc mình trấn tĩnh lại.
“Lão xã trưởng.” Manh Tiểu Nam đột nhiên mở miệng, xưng hô đối với Tiêu lão, cô luôn mãi do dự, vẫn lại là học người giúp việc kia, cô nhìn chằm chằm Tiêu lão nói: “Nếu người đối với tôi có bất mãn, phiền toái gì cứ nhắm vào người tôi, xin đừng ra tay với người nhà tôi!”