Đường phía trước bị chặn lại, An Sơ Hạ đành phải dừng bước nhìn Hoàn Tử.
“Xin hỏi cô có chuyện gì không?” Cô nói vô cùng lễ phép, cũng rất cẩn thận. Hôm qua là vì ra mặt thay Phỉ Lệ Á nên mới bị phạt chạy, chuyện này cô đồng ý! Nhưng cô không nghĩ vì mình nhất thời xúc động lại bị chỉnh nữa, nên thái độ cũng hiển nhiên thành kính hơn rất nhiều.
Nếu vừa nhìn vào, sẽ tưởng quan hệ của hai người dường như rất tốt.
Nhưng nhìn kỹ lại, có thể thấy được nụ cười không mấy thân thiện của Hoàn Tử.
Đi đến bên cạnh An Sơ Hạ, hơn nữa lắc hông đi một vòng quanh An Sơ Hạ xong mới bắt đầu nói chuyện: “An Sơ Hạ, hôm nay cô làm sao vậy? Hôm nay sao không nói ‘hiện tại, mời cô rời khỏi lớp tôi, lớp A năm nhất chúng tôi không chào đón cô’ đi?”
Hoàn Tử cố ý nhái lại giọng điệu hôm qua của An Sơ Hạ, nghe qua làm cho người ta cảm thấy thật kỳ lạ.
“Hôm qua tôi hơi bốc đồng, tôi xin lỗi cô. Thật xin lỗi, bạn học.” Cho đến bây giờ cô vẫn chưa biết tên Hoàn Tử, đành phải gọi là bạn học.
Nghe đến đó, Hoàn Tử khoa trương đưa tay bịt miệng, giả vờ như rất kinh ngạc nhìn An Sơ Hạ: “Làm sao vậy bạn học nhỏ, trải qua đợt giáo huấn ngày hôm qua đã biết phải sống như thế nào rồi à? Tôi cho cô biết, hiện tại hối hận… đã muộn rồi!”
Đã muộn! An Sơ Hạ nhìn thoáng qua tòa nhà được đặt đồng hồ, có chút tuyệt vọng. Chỉ còn 4 phút, nếu không đi sẽ rất trễ.
“Vậy cô muốn sao?” Cô biết Hoàn Tử cố ý làm khó cô, nên cũng thẳng thắn hỏi.
“Tôi muốn sao?” Hoàn Tử vuốt cằm mình suy nghĩ, hai giây sau liền nói: “Thứ tôi muốn vô cùng đơn giản, là… muốn cô cút khỏi Học viện hoàng gia Tư Đế Lan!”
Nếu như là trước kia, An Sơ Hạ đã sớm nắm chặt tay xông lên đánh người. Nhưng hiện tại không được, hiện tại cho dù có nói cô ham sống sợ chết cô cũng phải ở lại Tư Đế Lan học.
Kìm nén lửa giận trong lòng, cô quyết tâm bình tĩnh lại lên tiếng: “Chuyện ngày hôm qua, tôi rất xin lỗi, tôi rút lại những lời đã nói hôm qua, hy vọng cô, còn cả Mạc Hân Vi có thể bỏ qua cho tôi.”
Hoàn Tử nhìn An Sơ Hạ ăn nói khép nép thì cười lạnh: “Cô cho rằng vì cô giúp con béo kia nên chúng tôi mới trừng phạt cô sao? Cô quá ngây thơ rồi…”
Cô không hiểu ý tứ trong lời nói của Hoàn Tử, ngẩng đầu lên hỏi: “Ý cô là… còn có nguyên nhân khác?”
“Đương nhiên là có nguyên nhân khác!” Hoàn Tử trả lời chắc như đinh đóng cột: “Vì thiếu gia Thất Lục giúp cô, làm cho Mạc Hân Vi là bạn gái anh ấy tức giận. Quy tắc trong học viện này ngoài không được chọc tới ba vị thiếu gia, còn có… tiểu thư Hân Vi. Cô vi phạm quy tắc, đương nhiên bị đuổi đi!”
Ngay cả trục xuất cũng được, bây giờ chỉ còn 2 phút, chỉ sợ Lưu Tường cũng chạy không tới phòng học chứ? An Sơ Hạ tuyệt vọng. Hôm nay cô nhất định đi trễ.
“Sao không nói gì?” Hoàn Tử thấy cô luôn nhìn thẳng nhưng không nhìn vào mắt mình nên cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Bạn học, có thể để tôi vào lớp trước không? Tôi muộn rồi.” Cô không còn tâm tình gì nói chuyện cùng Hoàn Tử…
Nhưng nghe cô nói vậy, Hoàn Tử càng thêm khó chịu. Cô cảm thấy chính mình bị khinh thường.
Đưa ngón trỏ nâng cằm An Sơ Hạ lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô nói: “An Sơ Hạ, cô còn nói sai vấn đề nữa… phạt cô… một cái tát được không?”