Hàn Thất Lục nhíu mày, trên mặt không hiện ra chút không vui nhưng vẫn khắc chế đi tới nói với An Sơ Hạ: “Chúng tôi đi thay trang phục, các cô ngồi vào khu nghỉ ngơi đi, hôm nay cô cùng tôi về nhà, mẹ tôi đang chờ.”
Nghĩ đến Khương Viên Viên, nếu bọn họ không cùng nhau trở về nhất định bà lại suy nghĩ lung tung, hơn nữa cô không thể để Manh Tiểu Nam ở đây một mình, đành phải gật đầu: “Biết rồi.”
Đối với huấn luyện, An Sơ Hạ trái lại không có gì hứng thú, liền suy nghĩ Nam Cung Tử Phi có đến hay không.
”Sơ Hạ, thứ sáu tan học cậu theo tớ đi mua quần áo, chọn một bộ xem ra thục nữ nhất, để đến gia mắt Tiêu gia.” Trong thời gian đợi bọn thay đổi trang phục bóng rổ quá buồn tẻ, Manh Tiểu Nam cố ý tìm điểm đề tài tán gẫu.
”Được.” An Sơ Hạ gật gật đầu, không chút do dự mà nói.
”Cái kia…” Manh Tiểu Nam nói xong dừng một chút, dáng vẻ như có điều muốn nói lại thôi.
An Sơ Hạ nói thẳng nói: “Có chuyện gì cậu cứ nói, đừng có dông dài.”
”Cậu cảm thấy Lăng Hàn Vũ như thế nào?”
Nghe Manh Tiểu Nam hỏi về vấn đề này, An Sơ Hạ đầu mờ mịt không rõ trả lời: “Rất tốt, cậu làm sao vậy?”
”Không không không!” Manh Tiểu Nam liên tục xua tay, quay đầu chỉ vào một hướng khác nói: “Cậu nhìn kìa, bọn họ xuất hiện rồi!”
Khán đài một trận thét chói tai, người của đội tuyển bóng mặc quân ào càng thêm nổi bật trên sân bóng.
”Như thế nào lại nhiều người đến vậy? Chơi bóng rổ không phải chỉ có vài người sao?” Manh Tiểu Nam vuốt cằm suy nghĩ.
Trong đội ngũ cũng có mặt Nam Cung Tử Phi cùng Đại Hổ!
An Sơ Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Bọn họ cũng tham gia.”
Dầu gì cũng là người của học viện Tư Đế Lan, như thế có thể càng vinh danh cho trường học. An Sơ Hạ biết Đại Hổ cùng Nam Cung Tử Phi cũng không phải người bình thường, nếu gia nhập nhất định có thể cho học viện nhiều vinh quang.
Trong khi huấn luyện hơi có chút buồn tẻ, An Sơ Hạ là không có gì hứng thú, chỉ cảm thấy ngồi đến ê mông. Nhưng là trên khán đài “Fan” vẫn nhiệt tình không giảm.
Huấn luyện vừa kết thúc, không ít nữ sinh chạy lên đi đưa nước, mỗi cậu nam sinh dường như đều bị vây đầy.
”Cái quái gì thế này!” Manh Tiểu Nam cùng An Sơ Hạ dừng ở ngoài đoàn người, Manh Tiểu Nam cực kì khó chịu dậm chân một cái: “Mấy người này không biết Minh Lạc nhà tôi đã có chủ rồi sao?!”
”An Sơ Hạ!”
Trong lúc ồn ào, bỗng có một âm thanh xuyên qua đám người kia truyền vào tai An Sơ Hạ.
Cô đứng yên nháy mắt an tĩnh lại, âm thanh kia chắc chắn là từ – – thiếu gia ác ma!
”Thất Lục thiếu gia gọi cậu đấy!” Manh Tiểu Nam nhân cơ hội đẩy An Sơ Hạ một phen, đẩy cô vào trong đám người. Đại khái là Hàn Thất Lục bực bội tỏa ra sát khí, tất cả mọi người tự động dọn đường cho An Sơ Hạ tiến vào.
Không có biện pháp, An Sơ Hạ đành phải kiên trì đi đến trước mặt Hàn Thất Lục.
Bởi vì huấn luyện thật lâu, Hàn Thất Lục trên người đầy mồ hôi, lại càng có một loại… sức hẫn dẫn của đàn ông.
”Khụ khụ!” Cô ho khan một tiếng, cố gắng xem nhẹ những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào: “Anh gọi tôi sao?”
”Chẳng lẽ nơi này còn có người tên An Sơ Hạ?” Hàn Thất Lục liếc cô một cái, một tay lấy chai nước không biết người nào đưa cho anh ném sang một bên, tay duỗi ra hướng An Sơ Hạ.
Động tác này này càng làm An Sơ Hạ ngu ngơ không hiểu ý anh, cô suy nghĩ một chút, liền hỏi: “Cái gì?”
”An Sơ Hạ, cô là heo sao?!” Hàn Thất Lục nghiến răng nghiến lợi nói: “Nước!”
Ngay tại chữ “Nước”, giọng nói hạ xuống, Hàn Thất Lục chỉ cảm thấy trong tay bông dưng nặng. Ngay sau đó, Lăng Hàn Vũ nói: “Không cần lãng phí tài nguyên nước thế đâu! Nước người nào đưa cũng là nước thôi?”