” Mạc tiểu thư đi thong thả”, Hàn quản gia tiễn Mạc Hân Vi ra về, sau đó xoay người đuổi theo An Sơ Hạ hỏi: “Sao lại về sớm vậy, không phải nói sẽ trở về cùng thiếu gia sao? Hai giờ sau mới về mà?”
“Bởi vì…”, An Sơ Hạ dừng một chút, cố ý chuyển đề tài: “Đã có cơm chiều rồi sao? Con đang đói bụng đây!”
“Thật tốt, cố ý để nhà bếp hầm canh gà”
Khương Viên Viên ra ngoài gặp mặt các tác giả, còn Hàn Lục Hải lại đi công tác nước ngoài nên bữa tối hôm nay chỉ có An Sơ Hạ ăn. Sau một thời gian ăn cùng mọi người nên hôm nay ngồi ăn một mình có chút không quen.
“Thiếu phu nhân, khi nào cô ăn xong tôi sẽ đưa cô đi thử lễ phục”. Hàn quản gia đứng một bên cười tít mắt: “Phu nhân thật yêu quý thiếu phu nhân, sau một thời gian ngắn đã liền cho hai người đính hôn, dù sao tối nay cô cũng không bận gì…”
“Hôm nay con thấy hơi mệt. ” An Sơ Hạ buông đũa xuống, trong bát cơm vẫn còn hơn một nửa.
“Là đi học bị mệt sao?” Hàn quản gia tỏ vẻ thân thiết: “Có cần tôi gọi bác sĩ tới khám cho người không?”
“Không cần đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.”An Sơ Hạ đứng dậy: “Con lên lầu trước đây.”
Nhìn An Sơ Hạ lên lầu, Hàn quản gia trong lòng đầy nghi hoặc liền lấy điện thoại gọi cho Lưu Đông Vũ: “Đông Vũ con còn đang tập luyện sao? Con có biết hôm nay thiếu phu nhân gặp phải chuyện gì không? Ta thấy tâm tình của thiếu phu nhân không được tốt.”
Bên kia Lưu Đông Vũ vẫn đang thở phì phò: “Đại khái là hôm nay người tự xưng bạn gái của Thất Lục tới. Bọn con còn đang tập luyện. Cậu ta cùng bạn gái đi rồi, huấn luyện viên gọi con, con phải tập luyện tiếp đây.”
Nói xong, Lưu Đông Vũ cúp điện thoại.
Hàn quản gia thở dài
Khi Hàn Thất Lục trở về lúc này đã hơn chín giờ tối, bọn họ tập luyện, Hướng Mạn Qùy cứ quấn lấy anh, tỏ ý bảo anh về chỗ của cô ta. Anh phải dùng mọi biện pháp để thoát thân trở về.
Anh ngồi vào bàn ăn, nhìn qua các món ăn trên bàn cảm thấy không hợp khẩu vị cho lắm nên anh chỉ ăn nửa chén cơm rồi đứng dậy. Hàn quản gia thấy vậy nhịn không được lắm miệng hỏi: “Thiếu gia cũng ăn ít như vậy sao?”
Hàn Thất Lục giương mắt nhìn Hàn quản gia: “Ông nói vậy là có ý gì?”
Hàn quản gia tự thấy mình thật nhiều chuyện, nhưng mà Hàn Thất Lục hỏi thì ông cũng thành thật mà nói: “Ban nãy trong bữa cơm thiếu phu nhân ăn rất ít, nói là mệt nên đi lên lầu rồi. Thiếu gia mau lên xem thiếu phu nhân như thế nào đi. Hôm nay tôi thấy sắc mặt của cô ấy không tốt cho lắm.”
Hàn quản gia đúng là cố ý nói như vậy, Hàn Thát Lục không trả lời im lặng bước lên lầu.
Khi đi qua phòng An Sơ Hạ, anh nhìn xuống phía dưới, trong đầu lại hiện lên bộ dạng hôm nay của cô khi cùng anh tranh cãi, lòng anh trầm xuống, tiếp tục bước tiếp trở về phòng của mình.
Cả đêm An Sơ Hạ trằn trọc ngủ không yên giấc. Ngày hôm sau khi tỉnh giấc mắt cô đã biến thành mắt gấu trúc. Cô phải dùng đến kem che khuyết điểm của Khương Viên Viên mua cho cô mà vẫn không che được vành đen. Đúng lúc cô chuẩn bị xuống lầu thì cửa phòng Hàn Thất Lục mở ra.
Hàn Thất Lục liếc mắt nhìn cô một cái, nhịn không được nói: “An Sơ Hạ, cô thức ngồi mắng tôi cả một đêm hôm qua sao?”
An Sơ Hạ lúc này còn chưa kịp phản ứng: “Hả?”
“Về sớm như vậy mà cũng không biết đi ngủ sớm một chút.” Hàn Thất Lục nói xong liền đi qua người cô bước xuống lầu.
Bữa sáng diễn ra thật yên lặng, dường như mọi chuyện diễn ra ngày hôm qua đều chưa từng xảy ra vậy.
Trở lại lớp học, Mạnh Tiểu Nam mặt tươi cười hớn hở chào đón: “Xin chào, cuối cùng thì cậu cũng đến rồi.”