Bình thường nhìn như thế nào cũng không ra, đến thời khắc quan trọng lại rất thân thiết! Sau khi sửa sang lại, An Sơ Hạ mở cửa phòng tắm đi đến trước mặt Hàn Thất Lục.
“Bữa tối ở bên kia.” Hắn chỉ chỉ về phía bên kia nói.
An Sơ Hạ không nói gì, im lặng đi đến bên bữa tối. Đi bộ nhiều như vậy, được tắm nước ấm xong quả thật bụng giống như ba ngày rồi chưa được ăn cơm, đói bụng đến phát hoảng.
Chỉ trong chốc lát, cô đã ăn xong hết bữa tối! Quan trọng nhất là sau khi ăn xong cô vẫn cảm thấy chưa đủ, không có cảm giác no, nhưng cũng không thấy đói nữa.
Bữa tối của khách sạn năm sao này tuy rằng nhiều loại thức ăn, nhưng mới ăn được vài miếng đã hết, ba phần này còn không bằng một phần Fastfood lớn.
Trơ mắt nhìn An Sơ Hạ ăn hết ba phần, Hàn Thất Lục bị sặc cả khói, sương khói lượn lờ xung quanh người hắn, như thần tiên thoát tục ảo mộng.
Quăng mẩu thuốc lá vào gạt tàn thủy tinh gần đó, hắn cầm lấy áo khoác ẩm ướt đi lên. Mắt liếc nhìn An Sơ Hạ, không nề hà hỏi: “Ăn no?”
Biết phải đi về, An Sơ Hạ gật đầu: “Ăn no.”
“Đi về.” Hàn Thất Lục xoay người đi ra ngoài. An Sơ Hạ có chút sốt ruột dừng lại ở chỗ hắn, mắt nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục chậm chạp không mở miệng nói.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Hàn Thất Lục trở lại bộ dáng bất cần đời, trêu tức hỏi: “Sao? Không muốn đi khỏi đây, muốn cùng tôi ở lại đây một đêm sao?”
Mặt An Sơ Hạ trong nháy mắt đỏ lên, lui về phía sau từng bước đưa tay trước ngực: “Không có! Anh đừng có nói bậy!”
Thu lại vẻ mặt trêu tức, Hàn Thất Lục nghiêm túc lại: “Đi thôi, không còn sớm.”
Khi hắn bước một chân ra khỏi phòng, An Sơ Hạ kịch liệt đấu tranh tư tưởng. Là muốn cám ơn hắn, vì cũng không xảy ra chuyện gì đi? Hắn sỉ nhục cô cả đời này cô cũng sẽ không quên, nhưng cô cũng không thể quên được lúc cô cần giúp đỡ nhất lúc nào Hàn Thất Lục cũng xuất hiện.
Cắn răng một cái, cô đuổi theo: “Đợi một chút!”
“Cô rốt cuộc muốn làm gì? An tiểu thư.” Hàn Thất Lục thở dài, đứng thẳng người chờ cô nói.
Lần này An Sơ Hạ không nhìn chằm chằm hắn, cũng không có trầm mặc không mở miệng, chỉ nói một câu: “Hôm nay cám ơn anh đã giúp tôi!”
Cô cũng chỉ bị Mạc Hân Vi khiêu khích, cũng chỉ bị phạt chạy, còn hắn hiện tại dù mưa cũng chạy đi tìm cô, đưa cô đến khách sạn sửa sang lại.
Trong giây lát cô mới phát hiện vô tình mình nợ Hàn Thất Lục nhiều như vậy.
“Cám ơn” Con ngươi Hàn Thất Lục hiện lên một tia sáng: “Còn lời gì khác muốn nói sao?”
Lời khác?
Trong đầu An Sơ Hạ tự hỏi ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn, dừng một chút ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Lúc trước nếu tôi có làm chuyện gì có lỗi với anh, tôi xin lỗi. Anh yên tâm, sau này tôi sẽ không nói gì với người khác về quan hệ của chúng ta, sẽ không để cho anh cảm thấy chướng mắt, càng cố gắng để tránh mặt anh.”
Cô không chú ý tới, sau khi nói câu này, con ngươi Hàn Thất Lục lập tức trở nên ảm đạm không ánh sáng.