Bởi vì tiến vào sòng bạc rồi bị người ta hãm hại, lại thiếu một khoản nợ, hơn nữa thân là đại ca của một bang phái, cũng đều cần gấp tiền bạc. Hắn không có đường lui rồi.
Nghĩ tới đây, Mã ca ngửa đầu rót một chén rượu ngửa đầu cạn sạch. Đều nói rượu dễ dàng làm cho người ta đánh mất lý trí, lời này nói thật không sai.
Mã ca choáng váng hướng về phía “Phòng” của mình.
Nói là phòng hơi quá, đây chỉ là một chỗ ngủ tạm bợ, cùng hai phòng giam giữ An Sơ Hạ và Manh Tiểu Nam kia không kém là bao nhiêu, tất cả chỉ có một chiếc giường.
Bọn họ không đóng nổi tiền thuê nhà, cho nên mấy tháng trước đã tìm được cái kho hàng bỏ hoang này, coi nơi này là chỗ ở tạm thời.
Muốn một cước đá văng cánh cửa, lại phát hiện đá cánh cửa này cũng không phải chuyện đơn giản, một cước tung ra, cánh cửa không chút sứt mẻ.
”Con mẹ nó!” Mã ca miệng mơ hồ chửi một tiếng, lui lại sau mấy bước, lần thứ hai xông lên một cước hướng trên cửa đá vào.
Chỉ nghe thấy vài âm thanh lẫn lộn như là cửa rơi xuống đất. Hắn nhíu mày, giữ cửa mở rộng ra.
Cái cửa vừa mở ra, Mã ca hiển nhiên là ngây ngẩn cả người. Khó trách cửa này đột nhiên trở nên vững chắc như vậy thì ra đây không phải phòng của hắn, mà là phòng giam giữ An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ lui ở góc tường, cửa bị đá vang liền nhìn chằm chằm vào. Sau đó liền thấy Mã ca xuất hiện, ánh mắt của cô càng thêm cảnh giác.
”A, An Sơ Hạ…” Mã ca ợ hơi rượu, lảo đảo đi về phía An Sơ Hạ: “Ngại quá, đi nhầm phòng rồi…”
An Sơ Hạ khinh thường hất cằm về hướng cửa, cứng rắn nói: “Cửa ở bên kia, đi thong thả không tiễn.”
Nghe cô nói, Mã ca cười rộ lên, đứng cách An Sơ Hạ ba bước chân: “Cô vẫn giống trước kia, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, vẫn lại là thái độ đó đối với tôi, thật đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.”
”Anh đến cùng muốn nói cái gì?” An Sơ Hạ vẫn nhíu lại mày, trên người hắn mùi rượu nồng đậm để làm cô hô hấp khó khăn.
Trong phòng ngọn nến đã cháy hơn một nửa, ngọn lửa bừng bừng sáng, chiếu sang gian phòng tựa như căn phòng ma quái.
”Tôi muốn nói cái gì?” Mã ca đi lên phía trước, trên mặt lộ vẻ bí hiểm cười: “Tôi muốn nói, kỳ thật, tôi vẫn không thể quên cô…”
Lời nói này chứa đựng tình cảm nồng nàn, nếu đổi là người khác nói với cô, cô có thể sẽ khóc đi? Mắt An Sơ Hạ lóe lên một cái, Mã ca đưa tay lên mặt cô hắn khẽ vuốt ve. Trên tay hắn vết chai dày thô ráp làm cho toàn thân An Sơ Hạ đều không thoải mái.
”Lập tức bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!” An Sơ Hạ nghiến răng nói, cô muốn thoát khỏi sợi dây thừng tát Mã ca một cái, bất đắc dĩ dây thừng này buộc quá chặt, làm cho cô cảm giác được chỗ cổ tay bị cọ sát rớm máu nhưng sợi dây vẫn không xê xịch.
”Không cần lãng phí khí lực vô ích.” Thấy cô cố gắng muốn tránh thoát dây thừng như vậy, Mã ca đắc ý nói: “Chi bằng cô giữ sức lực ấy để kêu hô cứu mạng đi.”
Nói xong, Mã ca bắt đầu cởi từng cúc áo trước ngực mình. Hắn mặc áo sơmi màu đen, cúc áo là màu trắng, từng cái, từng cái cúc áo bị cởi ra để lộ ra bên trong ngực tối đen.
”Anh là đang làm cái gì?!” An Sơ Hạ lớn tiếng kêu lên một cái: “Anh nếu dám làm cái gì đối với tôi, anh tin hay không người của Hàn gia lập tức đem anh băm thành tương!”
”Đem tôi băm thành tương hay là gì thì cũng việc của cảnh sát, cô cảm thấy người của Hàn gia sẽ vì cứu cô mà đưa mà làm chuyện nguy hại tới danh tiếng của mình sao?” Áo sơmi màu đen bị ném tới bên cạnh ngọn nến trên bàn.
Đúng vậy a… Hàn Thất Lục đã không là Hàn Thất Lục trước đây rồi. An Sơ Hạ cắn môi dưới một chút, vốn dĩ là cô đã thề có thể tự cứu mình ra ngoài, nhưng hiện tại là…
Mã ca đi ra phía trước, trong mắt hiện ra lòng tham: “Dù sao lên giường cùng ai cũng như nhau không sao? Cô cùng Hàn Thất Lục gì gì đó lên giường và lên giường cùng ông đây có cái gì khác nhau? Không bằng để cho ông đây nếm một chút, tốt xấu cũng để cho những kẻ lao động chân tay thấp kém này được chút điểm ưu đãi chứ.”
”Người lao động chân tay? Anh lại vẫn còn tự xưng là người lao động chân tay? Cút! Không muốn chết thì liền cút ra ngoài cho tôi!” An Sơ Hạ nghiến răng nghiến lợi hét lên.
Cô đã tính toán rồi, nếu đến nay chính mình bị làm nhục, cô nhất định sẽ không muốn sống mà ra ngoài nữa!
”Mẹ, người có ở trên trời có nhìn con hay không? Mẹ có phải cũng thấy con đều là bất đắc dĩ…” Trong lòng cô hiện lên mấy câu nói đó.
Bên kia, Hàn Thất Lục cùng Tiêu Minh Lạc đã đi đến phía sau kho hàng bỏ hoang, mặt khác hai người ở lại một nơi bí mật gần đó, để tránh bứt dây động rừng.
Hai người đi đến phía sau bên trái phát hiện ở đó cũng có người coi chừng.
Tiêu Minh Lạc quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục, chờ anh ra quyết định. Là bí mật đem hai người xử lý kia, hay là còn có biện pháp khác.
Hàn Thất Lục ngẩng đầu nhìn, dơ tay chỉ chỉ nóc nhà, ý bảo để cho Tiêu Minh Lạc cùng anh trèo lên nóc nhà. Vừa hay ở vị trí đó có một gốc cây cổ thụ nghiêng, tuy không cao bằng kho hàng nhưng chỉ cần vươn người nhảy lên có thể nhảy lên mái. Hai người nhẹ nhàng đi tới cây cổ thụ nghiêng, Tiêu Minh Lạc lên trước, trèo cây chuyện nhỏ có thể giải quyết nhanh và gọn, anh vừa trèo lên đấy vừa lúc thấy được phía đông có một cái lỗ thủng rất lớn, có thể trực tiếp tiến vào kho hàng
Anh mừng rỡ, đối với Hàn Thất Lục làm một động tác ra hiệu, nhanh chóng vươn người nhảy lên nhảy đến trên nóc nhà. Tuy đã gắng hết sức để phát âm thanh nhẹ, nhưng vẫn phát ra một tiếng động nhỏ.
Hai người nháy mắt đều ngừng hô hấp.
Qua một lúc lâu sau, đại khái là hai người kia phòng bị rất kém cỏi, căn bản không có chút dấu hiệu xem xét. Hai người đều đã yên tâm, nhưng là Hàn Thất Lục hiện tại leo lên trên cành cây sau nên không dễ dàng từ nóc nhà hướng kho hàng mà nhảy.
Nóc nhà này là dùng mái ngói che lại, tuy nhiên vừa rồi Tiêu Minh Lạc đã rất cẩn thận, nhưng vẫn phát ra âm thanh. May mà không ai xem xét, nhưng nếu lại phát ra âm thanh, hai người tại cửa sau kho hàng khẳng định sẽ tới tuần tra xem.
Nhưng một mực ở trên cây như thế này cũng không phải một biện pháp hay.
Hàn Thất Lục nắm chặt lấy thân cây, Tiêu Minh Lạc biết anh muốn nhảy, vội vàng lui lại mấy bước.
Chỉ thấy dưới chân anh dùng lực nhảy khỏi cây cổ thụ nghiêng, vững vàng rơi vào nóc nhà kho hàng, âm thanh không thể nghe thấy. Tiêu Minh Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời nhìn thấy nửa khối mái ngói vỡ ra rơi xuống dưới.
Tiêu Minh Lạc muốn đem mái ngói kia bắt lấy, đã là không còn kịp rồi.
Mái ngói rơi tự do xuống dưới, khi đó liền rơi xuống bể nát trên đất bùn, bể vài phiến. Động tĩnh này vừa rồi có thể sánh bằng Tiêu Minh Lạc phát ra động tĩnh lớn hơn.
”Âm thanh gì vậy?!” “Qua đi xem!”
Tếng bước chân hỗn lộn vang lên, hai người ăn ý lui về phía sau vài bước nằm úp sấp xuống, bảo đảm ở dưới không nhìn thấy ở trên.
”Là nơi này có phát ra tiếng động.” Một âm thanh vang lên, ngay sau đó cầm đèn pin hướng lên trên chiếu. Tiêu Minh Lạc vùi đầu càng thấp hơn, nhắm hai mắt lại.
Đèn pin hiển nhiên chiếu không tới phía trên, chỉ có thể nhìn đến đỉnh bộ phận bên cạnh, nhưng cái này cũng không có dị thường.
”Không phải chúng ta đa nghi rồi hả?” Một thanh âm khác nói: “Đi thôi đi thôi, tiếp tục cùng ta tán gẫu về cô bé kia.”
Hai người tiếng bước chân xa dần, Tiêu Minh Lạc đang muốn ngẩng đầu, Hàn Thất Lục hai tay liền một lần nữa đem đầu Tiêu Minh Lạc đè xuống, lắc đầu ý bảo chờ một chút.
Cực khổ liếc mắt nhìn Hàn thật Lục một cái. Tiếng bước chân kia đột nhiên lại vang lên, sau đó vang lên một giọng nói: “Ngươi xem đi, ta đã nói là quá nhạy cảm, đi thôi đi thôi.”
Thì ra vừa rồi hai người kia chỉ là làm bộ rời đi, sau lại trộm đi vòng vèo trở về xem xét. Không gặp ai phía sau, hai người mới yên tâm, thực sự rời đi.
”Phù – -” Tiêu Minh Lạc thở hổn hển một hơi, vừa rồi anh đúng là không dám hô hấp rồi.
”Đừng thở nữa, đi thôi.” Hàn Thất Lục nửa đứng lên, cẩn thận hướng đến lỗ hỏng kia, chỗ không có mái ngói che đậy đi đến.
Hai người ghé vào cái lỗ to bên cạnh, hướng bên trong quan sát, bên trong luôn truyền đến tiếng nói chuyện, so với bên ngoài ầm ĩ hơn. Ngay tại cái lỗ phía dưới có một gã đang ở dựa vào mấy cái thùng gỗ hút thuốc, biểu tình thật là phiêu đầy thỏa mãn.
”Chúng ta làm sao để xuống?” Tiêu Minh Lạc nhìn Hàn Thất Lục hỏi.
Thoáng suy nghĩ một cái, đại não Hàn Thất Lục tốc độ cao xoay tròn, cuối cùng, phun ra mấy chữ: “Nhảy xuống.”
Lời này vô nghĩa sao?!
Tiêu Minh Lạc đang muốn cười nhạo, Hàn Thất Lục cũng đã thả người nhảy xuống, vững vàng rơi trước mặt người đàn ông đang hút thuốc.
Thất Lục đây là điên rồi?! Nhỡ người tới làm sao bây giờ!
Ngay lúc Tiêu Minh Lạc muốn kêu hai cái huynh đệ hỗ trợ, Hàn Thất Lục đã ở kia, tên đang hút thuốc ánh mắt kinh ngạc, cầm dao xoẹt một đường làm người đàn ông kia bất tỉnh.
Tính toán Hàn Thất Lục lần này xuống tay, động tác cũng không tính quá nhanh, như thế nào cái người đàn ông kia một chút phản ứng cũng không có?
Tiêu Minh Lạc nhảy xuống phía sau, mới biết được sự tình hóa ra là như vậy: Tên này cũng không phải thuốc lá mà là tại hít thuốc phiện, khó trách biểu tình say mê như thế. Thường xuyên hít thuốc phiện vào người có vẻ phản ứng chậm chạp, cho nên Hàn Thất Lục cầm đao vỗ xuống phía sau, hắn vẫn không có phát ra tiếng cầu cứu, trực tiếp ngất đi.
”Đem hắn ta đến bên kia đi.” Hàn Thất Lục chỉ vào mấy cái rương gỗ ở sau góc tối, nơi đó người bình thường hẳn không có ai đi đến, giấu ở phía sau kia hẳn không bị người đi ngang qua dễ dàng phát hiện.
Giấu người ở phía sau, hai người đều đã mồ hôi đầm đìa. Tuy nói mùa hè đã qua nhưng bây giờ thời tiết vẫn rất nóng, thêm nữa ở trong kho hàng này, bản thân nó liền thấy oi bức cực kỳ, quần áo hai người đều đã ướt đẫm mồ hôi.
”Đi!” Hàn Thất Lục thấp giọng nói xong, hướng về một phía đi tới.
Dọc theo hướng đi là một đoạn ngắn, phát hiện cái hướng này đều là chồng chất thùng cũ, nên thay đổi hướng, hướng một hướng khác đi.
”Tôi là người, cũng không phải là quả banh nên sẽ không cút…” Mã ca nói xong, xoa tay đi lên phía trước, tay muốn cởi bỏ cúc áo của An Sơ Hạ.