“Vẫn còn nhiều thời gian, không cần quá sốt ruột. Sẽ có biện pháp giải quyết, không cần phải lo lắng nữa.” Tiêu Minh Lạc hơi khom người xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn Manh Tiểu Nam nói: “Cô có biết vừa rồi tôi đã phải cố gắng nhẫn nhịn thế nào mới ngăn được chính mình không đến giúp cô không?”.
Manh Tiểu Nam sắc mặt biến đổi, nghiêng mặt sang một bên không dám nhìn Tiêu Minh Lạc: “Tôi sai rồi…”.
“Thật khó có cơ hội nghe cô nhận sai thế này.” Tiêu Minh Lạc cười nhẹ một tiếng, dùng lệnh buộc Manh Tiểu Nam nhìn mình: “Nhìn tôi.”
Tiêu Minh Lạc toàn thân toả ra khí chất mê người cùng đôi mắt đào hoa nhìn cô, đối diện với Tiêu Manh Lạc đang ra lệnh Manh Tiểu Nam chỉ biết đứng ngây ra. Đến khi thấy khuôn mặt tuấn tú ngày càng đến gần hơn, ngay khi nó sắp chạm đến môi cô, Manh Tiểu Nam lại theo bản năng rụt đầu về phía sau, nuốt nước miếng nói: “Bẩn…”
“Bẩn” đương nhiên bẩn ở đây không phải chỉ Tiêu Minh Lạc, mà chính là nói cô, phòng vệ sinh này tuy là thường xuyên được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng dù sao cũng là phòng vệ sinh được nhiều người lui tới, bồn rửa tay phụ cận lại thường xuyên có nước bắn tung tóe xung quanh, cũng có vài người đùa nghịch làm nước văng khắp nơi, cho nên trên mặt đất đều là nước, thêm nữa nơi này lại có nhiều người đến rồi lại đi, mặt sàn cho dù được dọn dẹp sạch đến thế nào cũng sẽ vướng lại bụi đất.
Mà cô vừa rồi lại ngã trên đó, chiếc váy vốn có màu vàng nhạt lúc này đã biến thành vàng sẫm, trên tóc lại dính nước. Cho nên cô theo bản năng không muốn để cho Tiêu Minh Lạc hôn, như vậy sẽ làm bẩn thỉu dơ bẩn anh mất.
“Là sợ tôi bẩn.” Tiêu Minh Lạc lấy tay lau những vệt nước đọng lại trên mặt Manh Tiểu Nam, mỉm cười nói: “Hay là ghét tôi?”
“A?” Manh Tiểu Nam như bị xoay lòng vòng, còn chưa kịp thoát khỏi suy nghĩ mông lung, Tiêu Minh Lạc đã cúi người hôn lên môi của cô, vẫn là hương vị khó quên như trước kia. Chỉ có thể là của Giang Nam, trên đời này chỉ duy nhất một mình Giang Nam.
Manh Tiểu Nam về sau nghĩ, người mà yêu cô thật lòng, không nhất định lúc gặp nguy hiểm người đó sẽ lập tức xuất hiện để giúp đỡ cô, đôi khi có thể anh nhìn cô trên người đầy thương tích cũng không tiến lên giúp, anh chính là muốn cô nhận được một bài học thích đáng, nhưng lại xuất hiện vào thời điểm cô tuyệt vọng nhất, giúp cô chữa lành vết thương, nói với cô không được quên bài học vừa học được.
Cô nghĩ mình đột nhiên lại thật thông minh.
****
Hướng Mạn Quỳ cảm xúc không được ổn định, Hàn Thất Lục vẫn là chở cô về nhà, vừa lên xe đã nghe cô khóc. Nếu sớm biết như vậy, anh liền để cô gái kia phải đau khổ hơn, chứ không chỉ là ngã trên mặt đất.
“Đừng khóc nữa, đã có anh ở đây.” Hàn Thất lục vừa ôn nhu an ủi, vừa đưa tay lên sờ sờ đầu Hướng Mạn Quỳ.
Dáng vẻ của cô cực kì hỗn độn, tất cả đều là nhờ Manh Tiểu Nam ban tặng. Giúp cô được lợi, Hướng Mạn Quỳ cũng ngừng khóc, chỉ là run giọng nói: “Cô ta nói cô ta là bạn của An Sơ Hạ, có phải hay không cô ta với bạn mình cùng nhau ăn hiếρ em”.
Vết thương của Hàn Thất Lục ở trên tay đã được băng bó cẩn thận, tay lái xe trở nên căng thẳng, cằm đường cong lập tức bị bắt khẩn căng, một lát sau, anh lãnh đạm nói: “Không nên suy nghĩ bậy bạ, em cũng không bị thương ở đâu, thời gian cũng không còn sớm, anh nên đưa em trở về.”
“Ừm…” Hướng Mạn Quỳ biết mục đích của chính mình đã đạt được, cái gì nên nói thì nói, không nên nói thì không nói nữa, chỉ là thỉnh thoảng lại phát ra tiếng nức nở.
Ven đường những ánh đèn phát ra mờ nhạt không ngừng bị bỏ lại phía sau, bên trong xe hai người, mỗi người đều có tâm tư riêng.
Ban đêm yên tĩnh, trên bầu trời không có một ngôi sao, xem ra ngày mai trời lại âm u, mưa không dứt. Không lâu sau, xe ngừng lại trước khu chung cư của Hướng Mạn Quỳ, khu chung cư mỗi nhà mỗi sáng đèn, không ai chú ý dưới lầu ngừng hào xa.
Xe dừng lại, bởi vì quán tính, Hướng Mạn Quỳ thân thể không tự giác ngã về phía trước, cũng may cô đã thắt dây an toàn. Nhưng cùng lúc đó, cô đột nhiên nhớ tới câu nói của bà nội trước kia “Gạo nấu thành cơm”. Cô dù đần độn đến mức nào, cũng biết được người trong lòng Hàn Thất Lục hiện tại chính là mình.
Vậy nên chỉ cần cô ta muốn thì cô ta tuyệt đối sẽ được gã vào Nhà họ Hàn.
“Ngày mai em phải đến trường học, nếu không muốn đến đó, vậy thì ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi, anh thấy hiện tại tâm trạng của em không được tốt.” Hàn Thất Lục lo lắng cho cô nói.
Hướng Mạn Quỳ gật đầu nói: “Em sẽ nghe theo anh.”
Cũng không có việc gì gấp gáp, Hàn Thất Lục xuống xe đưa Hướng Mạn Quỳ lên lầu. Đèn ngoài hiện là dùng âm thanh tự động, Hướng Mạn Quỳ mang giày cao gót giẫm lên bậc thang, đèn sẽ tự động sáng lên.
“Em trước đó đi Mỹ làm trị liệu, vừa từ Mỹ trở về đã dọn đến đây, nhưng ở một mình nên đôi khi có phần sợ.” Hướng Mạn Quỳ ở tầng thứ ba, đi bộ là có thể đến, cũng không cần phải đi thang máy.
“Khi nào công việc kết thúc trễ cứ nói với trợ lý đưa em về nhà, như vậy sẽ an toàn hơn.” Hàn Thất Lục đến cửa liền đứng lại, chờ Hướng Mạn Quỳ tiến lên mở cửa. Cửa vừa mở ra, bên trong một mảnh tối như mực, “Tách” một tiếng, đèn trong nhà được mở lên, bên trong nháy mắt một cái đã sáng lên.
“Anh không vào trong, em tốt nhất nên nghỉ ngơi sớm đi.” Hàn Thất lục nói xong, liền chuẩn bị ra về.
Con bà nó câu nói kia rõ ràng còn chưa nói, Hướng Mạn Quỳ hạ quyết tâm, bước vài bước ra cửa nói với Hàn Thất lục: “Em trước kia ở thành phố B đã tự mình làm thạch hoa quả, hiện tại có thể dùng rồi, anh không muốn nếm thử sao?”
“Hôm khác đi.”
Hàn Thất Lục nghĩ nên từ chối, có khả năng Hướng Mạn Quỳ cố ý muốn Hàn Thất Lục nếm thử, phụ nữ làm nũng không một người đàn ông nào có thể chịu đựng được, huống chi người phụ nữ đó lại chính là bạn gái mình.
“Chỉ là vào nếm thử thôi, dù sao mới hơn bảy giờ cũng chưa có muộn lắm.” Hướng Mạn Quỳ ôm lấy cánh tay Hàn Thất Lục, bởi vì cô nói chuyện nên có âm thanh làm đèn dưới lầu và trên lầu tự động phát sáng, lập tức tầm mắt trở nên sáng hơn.
Đèn chiếu sáng vào mặt Hướng Mạn Quỳ, gương mặt cô vẫn còn lưu lại một tia nước mắt chưa khô.
“Em tự tay làm? Không phải mua?” Hàn Thất lục nhíu mày, cô nàng này có thể xem là người mà mười ngón tay không động đến cái gì gọi là liên quan đến nước.
Bị Hàn Thất Lục trêu chọc như vậy, Hướng Mạn Quỳ giận dỗi nói một tiếng “Đáng ghét”, sau đó cùng Hàn Thất lục đi vào trong phòng.
Hàn Thất Lục đã là lần thứ hai vào căn phòng này, lần đầu tiên là từ sân bay đưa cô về nhà, lần này anh đã quen đường tự nhiên đi vào phòng khách đến chiếc ghế sofa ngồi xuống, chờ Hướng Mạn Quỳ đem thạch hoa quả lên.
Đây chỉ là một căn hộ nhỏ nên diện tích không được lớn, có hai phòng ngủ, một phòng được dùng cho khách, nhưng chưa từng có người ngủ qua, trừ những lần người quản lí trước kia ở trong này qua đêm mấy buổi tối. Tuy nhỏ nhưng nhìn ra được trang trí rất cẩn thận, căn phòng nhỏ được sử dụng sắc màu ấm, bất cứ đồ trang trí nào đều có thể nhìn ra người thiết kế đều rất có tâm.
“Tới rồi!” Hướng Mạn Quỳ mang theo bao tay, bưng một ly thạch hoa quả còn tươi mát ra.
Cô đối với đồ ăn đều không biết làm, về phương diện này Tiểu Linh thực vẫn là tốt nhất.
Thạch hoa quả trộn lẫn rất nhiều cẩu kỷ, thứ này rất có tác dụng bổ dưỡng, còn có tác dụng dưỡng da, suy giảm mệt nhọc. Nhìn ra được Hướng Mạn Quỳ đối với phương diện này vẫn lại là rất để tâm.
“Nếm thử đi.” Hướng Mạn Quỳ dụng thìa múc một muỗng thạch hoa quả lên, đem đến miệng Hàn Thất lục, tràn ngập mong chờ hỏi han: “Như thế nào, ăn ngon không?”.
“Ừm, ăn ngon.” Hàn Thất Lục không có thích ăn cẩu kỷ, tuy nhiên ngoài miệng vẫn nói là ngon, nhưng là mi tâm cũng không tự giác mà nhíu lại.
Tốt xấu gì cũng từng cùng Hàn Thất Lục quen biết từ trước, cô lập tức nhìn ra Hàn Thất lục không hề thích ăn, cố ý vểnh môi lên nói: “Em học làm đã lâu, đến bây giờ cũng thành công.”
“Cho nên anh mới nói nó ngon.” Hàn Thất lục nói xong, hướng đến chiếc thìa trong tay Hướng Mạn Quỳ múc một muỗng lớn thạch hoa quả cho vào trong miệng, liên tục khen ngon, tuy nhiên biểu tình vẫn cực kỳ miễn cưỡng.
“Tốt, em chỉ chọc anh chơi!” Hướng Mạn Quỳ vừa cười vừa đi đến ngồi bên cạnh Hàn Thất Lục, tay ôm lấy cánh tay phải của Hàn Thất Lục, đem đầu dựa trên vai Hàn Thất Lục ôn nhu nói: “Sau này em sẽ đi học nấu ăn cho anh ăn có được hay không?”
Vừa nói đến nấu ăn, Hàn Thất Lục đột nhiên nhớ đến chính mình đã hứa với An Sơ Hạ nhất định sẽ về ăn cơm chiều, nhưng nghĩ đến giờ này hẳn là bọn họ đã dùng xong bữa rồi.
“Em đang cùng anh nói chuyện đó!” Hướng Mạn Quỳ bất mãn nói: “Hỏi anh có được hay không?”
“Được.” Hàn Thất Lục nhất thời thất thần, không biết vừa rồi Hướng Mạn Quỳ nói cái gì, nhưng nếu con gái hỏi có được hay không, thì nên trả lời “Được.” khẳng định là không sai.