Bên ngoài trời mưa như trút nước, sẽ không thể tạnh trong chốc lát, nếu hai người ngây ngốc chôn chân ở chỗ này, thật đúng là xấu hổ không biết chờ đợi vô ích tới khi nào. Hàn Thất Lục gật đầu đồng ý. Đi lại một chút, bất kể thế nào cũng bớt được một khoảng thời gian nhàm chán.
An Sơ Hạ ít nhiều gì cũng tới bệnh viện này vài lần, đi lại trong bệnh viện đương nhiên quen thuộc hơn so với Hàn Thất Lục, cho nên cô đi trước dẫn đường.
Sau khi trở về từ hoạt động dã ngoại đại thán hiểm, An Sơ Hạ liền vén tóc mái lên, lộ ra cái trán trơn bóng láng mịn. Đột nhiên không có tóc mái, không hề khiến cho mọi người cảm thấy kỳ lạ. Ngược lại làm cho An Sơ Hạ có thêm một loại khí chất thanh lệ thoát tục. Như là hoa bách hợp trắng vừa uống no nước, hoặc giống như giọt pha lê sương sớm trong vắt đọng trên lá sen, làm cho người ta nhịn không được muốn nâng niu trong lòng bàn tay.
Mà hôm nay mái tóc cô bóng mượt, vô cùng xinh xắn đáng yêu, khiến Hàn Thất Lục chỉ cần nhìn bóng dáng cũng có chút thất thần.
Cô hoàn toàn bất đồng quan điểm với Hướng Mạn Quỳ, tất cả lời mọi người nói hẳn không phải là giả, bản thân mình và cô lúc ấy dường như thật sự yêu nhau. Mà cô còn hi sinh mạng sống của bản thân mình, liều lĩnh đi tìm anh ở trong rừng rậm một ngày một đêm.
Ngày hôm qua, sau khi trở về anh liền điều tra mọi chuyện xảy ra hôm đó, phát hiện nguyên nhân đến từ nước Mĩ. Hai bang phái tranh đoạt lẫn nhau, một trong số hai người đứng đầu bang phái đó có tình cảm với An Sơ Hạ. Một người khác liền lợi dụng hoạt động dã ngoại đại thám hiểm của Tư Đế Lan, bắt cóc An Sơ Hạ, về sau lại thả cô ra. Còn anh đối với bọn họ dường như không mang lại lợi ích gì, liền vứt anh ở sau tảng đá lớn.
Nếu không phải anh lớn mạng và may mắn, anh đã sớm bị bắn chết. Nếu không có An Sơ Hạ vượt gian khổ tìm kiếm anh, thì anh hiện tại đã đi gặp tổ tiên rồi.
Đi bộ theo An Sơ Hạ, bước chân Hàn Thất Lục có chút nặng nề. Anh không biết bản thân mình nghĩ đến mấy điều này làm gì, nhưng tâm trí đều ngập tràn hình bóng của An Sơ Hạ.
“Cái kia…” Hàn Thất Lục di chuyển yết hầu lên xuống, muốn nói điều gì đó.
Nghe thấy giọng nói của anh, An Sơ Hạ lập tức dừng bước, nghi ngờ quay đầu lại nhìn Hàn Thất Lục. Cô chau mày nhẹ, ấn đường hơi chút giãn ra, nếp uốn giữa lông mày mềm mại khiến người khác nhìn là muốn hôn lên trán.
Từ từ, mẹ kiếp, anh tới cùng đang suy nghĩ cái gì?!
Hàn Thất Lục nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, yết hầu chuyển động lên xuống, trầm giọng nhắc nhở: “Trời mưa nên đường rất trơn, cô đi chậm một chút.”
An Sơ Hạ có cảm giác mình được quan tâm, khuôn mặt biểu hiện đầy hạnh phúc, khiến trái tim Hàn Thất Lục như bị bóp nghẹt. Chỉ là một câu nhắc nhở cũng khiến cô có vẻ vui sướng như thế, cô gái này nếu thấy mình và Mạn Quỳ bên nhau nhất định sẽ rất khó chịu?
Anh không nghĩ tiếp, cũng không dám nghĩ thêm gì, chỉ dời tầm mắt nói: “Đi thôi.”
“Ừm!”
Chân dài là ưu thế, Hàn Thất Lục vài bước liền vượt lên trước mặt An Sơ Hạ, An Sơ Hạ phục hồi lại tinh thần vội vàng đuổi theo.
Vừa mới nhắc nhở cô đi chậm một chút, lúc này chính anh lại đi nhanh như vậy, không biết trong lòng nghĩ như thế nào. Đại khái chỉ là nhất thời hứng lên nhắc nhở cô đi đường cẩn thận?
An Sơ Hạ ánh mắt ảm đạm, nhưng bẩm sinh cô đã có một tinh thần lạc quan, nháy mắt lại ngẩng cao đầu.
Ít nhất bây giờ “gặp lại”, Hàn Thất Lục không giống như lần đầu tiên gặp mặt, chán ghét cô, có lẽ đây là một khởi đầu tốt! Cô nắm chặt tay thành nắm đấm, bước chân một lần nữa lại vui vẻ.
Bởi vì trong bệnh viện cũng chỉ có một siêu thị nhỏ, giành cho những người không thể ra ngoài mua sắm, rất đông người nhà bệnh nhân tới đây mua đồ dùng hằng ngày. Cho nên bất cứ thời gian nào, ở siêu thị của khu nội trú này đều cực kỳ đông đúc.
Lúc này cũng vậy, tuy nhiên không đến nỗi chật kín người, nhưng tại quầy thu ngân vẫn có mười mấy người xếp hàng đợi thanh toán tiền.
An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục đi vào trong siêu thị, điều đầu tiên là lấy xe để đồ mua sắm. Có một chiếc xe để đồ sẽ thuận tiện hơn. Đôi khi đi siêu thị, mặc dù chỉ mua một hai món đồ lặt vặt gì đó, cô theo thói quen sẽ đẩy một chiếc xe đi.
“Cô muốn mua cái gì?” Hàn Thất Lục nhìn cô đẩy chiếc xe để đồ, mặt tỏ vẻ nghi ngờ.
“Hôm nay mới ra viện, mẹ chăm sóc tôi nhiều như vậy, nhất định cực kỳ vất vả, cho nên tôi nghĩ mua đồ về giúp mẹ làm cơm tối.” An Sơ Hạ Giải thích chi tiết.
Nghe An Sơ Hạ nói Hàn Thất Lục sửng sốt một phen, nhưng người con gái anh quen biết đều là mười ngón không dính nước, rửa chén bát cũng không, nấu cơm thì lại càng miễn bàn. Nhưng anh lại mở miệng nói: “Cô chắc chắn phải mua đồ ăn ở chỗ này sao?”
Lời Hàn Thất Lục vừa nói ra khỏi miệng, An Sơ Hạ mới ý thức được tuy siêu thị này đồ đạc gì cũng có đầy đủ, nhưng lại không có nguyên liệu nấu ăn. Bởi vì trong bệnh viện không có nơi nấu cơm.
Thấy mặt cô giống như tối sầm lại, khóe miệng Hàn Thất Lục không tự giác nhếch lên: “Ngu ngốc.”
Trước kia Hàn Thất Lục luôn thích mắng cô, lúc ấy trong lòng cô rất khó chịu. Không biết vì sao, bây giờ nghe Hàn Thất Lục mắng như vậy, trong lòng cô ngập tràn ấm áp!
“Vậy chúng ta đi thôi.” An Sơ Hạ khoát tay một cái, có vẻ không thể nề hà: “Tôi tự nhiên quên nơi này không bán nguyên liệu nấu ăn.”
Hàn Thất Lục với lấy chiếc xe để đồ trong tay An Sơ Hạ, đẩy nó trở lại chỗ cũ, trái lại tự đi về hướng khác.
Dù sao thì anh cũng đã tới siêu thị này, đại khái phải lựa chọn một vài thứ mới được.
“Anh đi đâu vậy?” An Sơ Hạ vừa mới hỏi, chỉ thấy Hàn Thất Lục dừng lại chỗ mấy chiếc tủ lạnh phía trước.
Hoá ra là mua kem cho cô, trong lòng cô âm thầm vui vẻ.
Đã thấy Hàn Thất Lục chọn được một cây kem ba màu, trực tiếp mở ra liền cắn một miếng. Một anh chàng cao một mét tám, đẹp trai ngời ngời cầm kem ăn dường như rất hoà hợp, nhưng dường như có chỗ nào không đúng.
“Này đại thiếu gia của tôi!” An Sơ Hạ vỗ đùi: “Anh không trả tiền đã mở ra ăn rồi.”
“Tôi còn cần đưa tiền cho bọn họ?” Hàn Thất Lục nhíu mày xuống, tỏ vẻ có chút hờn giận.
Vâng vâng vâng, Hàn Thất Lục khẳng định anh chính là bá vương thích ăn gì sẽ ăn cái đó. Đến siêu thị này lấy đồ, sở dĩ anh cũng không thèm chớp mắt một cái nào. Thế nhưng bất cứ thứ gì, trong siêu thị đều có quy định về giá cả. Đại thiếu gia ngày thường ít khi đi dạo siêu thị, nếu gặp chuyện không may cũng có Hàn quản gia giải quyết hậu quả giúp anh, đương nhiên sẽ không biết mấy điều này.
An Sơ Hạ thầm than một tiếng, là cô tự mình đa tình, vừa rồi còn tưởng rằng vị đại thiếu gia này muốn mua kem cho cô ăn. Cô đành phải chọn một cây kem giống của Hàn Thất Lục, rồi mang Hàn Thất Lục tới quầy thu ngân.
Vừa rồi có phần hơi vội vàng, trái lại quầy thu ngân hiện tại không có người, An Sơ Hạ mang cây kem đặt ở quầy thu ngân, hơi có chút xấu hổ nói: “Vui lòng quét hai lần.”
Nhân viên thu ngân nhìn nhìn que kem đã mở trong tay Hàn Thất Lục, không nói điều gì, thoải mái cầm cây kem của cô quét hai lần.
Hai người ra khỏi siêu thị, vẫn đi theo đường cũ, mỗi người đều đang cắn một cây kem, không nói được gì nữa.
Lúc đến đại sảnh bệnh viện, nhìn về phía xa liền thấy mưa đã tạnh, hai người đi về hướng khu vực đỗ xe. Dọc theo đường đi dường như có không ít người nhận ra bọn họ, tranh nhau quay đầu nhìn lại. Bảy mươi phần trăm số người đều nhận ra.
Hàn Thất Lục hôm nay lái xe tới bệnh viện, không hề phô trương, chọn một chiếc SUV thông thường, đại khái là cố ý khiêm tốn, không muốn gây sự chú ý của nhiều người. Mặc dù vậy, vẫn có không ít người ngoái nhìn bọn họ.
Sau khi lên xe, Hàn Thất Lục nghi ngờ đưa ánh mắt rơi trên người An Sơ Hạ còn đứng bên ngoài cửa xe.
Lúc này mưa to đã ngừng, nhưng vẫn có mưa bụi lất phất, đọng lại trên người cô khiến cho mái tóc dài giống như phủ lên một lớp sương trắng.
“Vì sao lại chưa lên xe?” Hàn Thất Lục có chút nghi ngờ hỏi han.
Anh dĩ nhiên không thích bị nhiều người nhìn mình như nhìn khỉ trong sở thú. Việc này từ nhỏ đến lớn đều đã như vậy. Trước đây, khi còn là một đứa trẻ, ánh mặt mọi người đều rơi vào người anh vì anh là người thừa kế duy nhất của đoàn Hàn thị. Đến khi trưởng thành những ánh mắt vẫn như cũ không hề biến mất, phần lớn đều vì ánh hào quang trên đỉnh đầu và khuôn mặt Khương Viên Viên đã cho anh.
“Tôi ăn xong rồi sẽ vào, để kem không dính lên xe.” An Sơ Hạ nói xong, xử lý cây kem một cách qua loa, xoay người ném que kem vào thùng rác cách đó không xa, lúc này mới chạy về xe.
Hàn Thất Lục ho nhẹ một tiếng, vừa rồi thật sự anh đã trực tiếp ném nó ở ven đường.
“Tôi lên xe đây, tôi ngồi phía trước hay sau?” Trước kia vị trí kế bên tay lái trong xe của Hàn Thất Lục là thuộc về cô, thế nhưng hiện tại cô cũng không dám mạo muội ngồi ở trên vị trí kia, sợ Hàn Thất Lục đột nhiên hờn giận liền đuổi cô xuống xe.
Siêu thị của bệnh viện bán đắt đến đáng sợ, có hai cây kem mà mấy chục đồng trong túi áo cô chỉ còn lại có một nửa. Chút tiền ấy gọi taxi về nhà họ Hàn khẳng định là không đủ, nhỡ đâu bị Hàn Thất Lục bỏ lại, cô khóc cũng không nổi.
“Ngồi phía trước.” Hàn Thất Lục không chút nghĩ ngợi trả lời, lại đột nhiên nói: “Đợi một chút.”
Giờ phút này An Sơ Hạ cúi người ghé vào cửa xe, còn tưởng rằng Hàn Thất Lục nói cô hở hang, vội vàng cúi đầu nhìn trước ngực mình. Bộ quần áo này tương đối kín cổng cao tường, tuy ngắn tay nhưng để lộ ra cái gì cũng tương đối khó khăn.
Đang bối rối không hiểu vì sao Hàn Thất Lục lại ngăn cô, thì đột nhiên khoé miệng cảm thấy ấm áp. Chỉ thấy Hàn Thất Lục dùng ngón tay cái giúp cô lau kem còn dính trên khoé miệng, ánh mắt thận trong, tim cô lập tức đập mạnh, vội vàng đứng lên nói: “Cảm ơn anh, tôi tự làm được.”
Nhanh chóng lau khóe miệng, An Sơ Hạ ngồi vào chỗ kế bên tay lái. Trái tim cô như cũ, cảm thấy nó vẫn đập rộn ràng. Nhưng đưa ánh mắt nhìn Hàn Thất Lục, anh trái lại cực kỳ bình tĩnh đánh tay lái, xe rất nhanh chạy ra khỏi cổng lớn bệnh viện.
Trở lại Hàn gia mất một khoảng thời gian, ngay từ khi lên xe hai người đều im lặng không nói gì. Một người chăm chú lái xe, một người bần thần nhìn ra ngoài cửa kính. Mãi đến khi An Sơ Hạ không chịu nổi không gian yên tĩnh như vậy, muốn phá vỡ nó, thì đột nhiên khi đó Hàn Thất Lục mở miệng trước, nói: “Vì sao chúng ta lại chia tay?”
Câu hỏi vừa dứt, đầu óc An Sơ Hạ như máy tính xử lý phương trình tuyến tính bằng tốc độ chóng mặt.
Anh nói “chúng ta” khẳng định chính là nói cô và anh, nhưng còn “vì sao chia tay” cô liền có chút nhầm lẫn. Dù sao cô cũng hiểu rất rõ, Hàn Thất Lục khẳng định không có ý muốn nối lại quan hệ giữa hai người.