Mới vừa lên xe không lâu, tinh thần cô ta còn chưa ổn định, hai chân không tự chủ được vẫn còn run rẩy. Bụng tự nhủ thầm, là đáng sợ, không có việc gì sao phải nuôi con chó lớn như vậy làm gì chứ.
Thời điểm Hàn Thất Lục điện thoại tới, cô ta vội vã trấn an lại tâm tình của mình, gượng cười nói: “Thất Lục?”
“Mẹ anh nói em có việc gấp nên về trước rồi, có chuyện gì sao?” Trong giọng nói của Hàn Thất Lục lộ ra một chút lo lắng, điều này làm cho Hướng Mạn Quỳ cảm thấy có chút đáng nghi. Nhưng nhớ lại biểu tình của Khương Viên Viên lúc đó, bà từ đầu có thể huýt sáo để cho con chó kia không cần sủa, nhưng mà Khương Viên không có.
Điều này chỉ có thể giải thích rằng, Khương Viên Viên cố ý!
Khóe miệng của cô ta có chút cứng ngắc, nhưng vẫn cố gắng duy trì mỉm cười nói: “Không sao, chỉ là người trong nhà biết em đã trở về, nên em muốn về thăm ông bà một chuyến. Em xin lỗi, chưa kịp nói với anh một tiếng mà đã đi rồi.”
“Không sao.” Hàn Thất Lục đi đến cửa phòng bệnh dừng nói: ” Em đi đường nhớ cẩn thận, anh đi trước.”
Cúp điện thoại, Hàn Thất Lục cất bước đi vào phòng bệnh. Bệnh tình của An Sơ Hạ anh đã biết, thời điểm này trong lòng anh vô cùng sốt ruột, không cố ý đẩy An Sơ Hạ, thật không ngờ lại tạo nên hậu quả như vậy.
Nhưng anh không nghĩ ra vì sao, vì sao Hướng Mạn Quỳ muốn đẩy An Sơ Hạ. Nhớ lại những lời Lăng Lão Thái Gia và Lăng Hàn Vũ nói, bọn họ đều nói An Sơ Hạ mới đúng người trong lòng anh, còn Mạn Quỳ không phải nói An Sơ Hạ chỉ là em gái của anh sao?
Tới cùng anh không biết nên tin ai?
Vừa đi vào phòng bệnh, ánh mắt mọi người đều hướng vào trên người anh, nhất là ánh mắt của An Sơ Hạ. Cực kỳ phức tạp, thật là hỗn loạn mê mang, có tuyệt vọng, lại mang theo vài tia mong muốn.
Bị ánh mắt mọi người đổ dồn nhìn vào làm chỉ Hàn Thất Lục có chút không tự nhiên, anh đi lên phía trước vài bước, hỏi: “Đầu còn đau không?”
An Sơ Hạ lập tức lắc lắc đầu nói: “Đỡ hơn rồi.”
Khương Viên Viên đang cầm dao gọt quả táo cho An Sơ Hạ, lúc Hàn Thất Lục mới vừa vào thì bà có nhìn anh một cái, sau lại cúi đầu. Bà có rất nhiều lời muốn nói với con trai, có thể giờ khắc này, đáy lòng quá mức phức tạp nên cái gì cũng không thể nói nên lời.
“Cái kia… Hàn Vũ.” Lăng Lão Thái Gia đứng lên nói: “Ta vẫn có một số việc chưa xử lý xong, con đưa ta trở về trước đi.”
Lăng Hàn Vũ bất động nhìn Hàn Thất Lục, liếc mắt một cái, sau đó đứng lên đi theo ông.
“Lăng Lão Thái Gia, người đi thong thả ạ, ngày khác con trở lại nói lời cảm ơn.” Khương Viên Viên cầm trong tay con dao gọt quả táo đưa cho An Sơ Hạ, đứng lên đưa Lăng Lão Thái Gia bọn họ ra ngoài.
Trong lúc này, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, đó là Hàn Thất Lục và An Sơ Hạ.
Mục đích thật sự của Khương Viên Viên không phải là đưa Lăng Lão Thái Gia đi, đây là bà cố ý cho bọn họ một cơ hội. Có một số việc, chỉ có chính bọn họ hai người mặt đối mặt mới có thể nói được rõ ràng, người khác dù nói thế nào cũng can thiệp không được.
Cửa phòng bệnh bị đóng, Hàn Thất Lục đi lên phía trước vài bước, ngồi vào vị trí của Khương Viên Viên trước đó.
“Xin lỗi, tôi đã biết rõ, là tôi hiểu lầm cô, không phải cô đẩy Mạn Quỳ ngã xuống.” Hàn Thất Lục cúi đầu, thái độ giải thích cực kỳ thành khẩn.
Hít sâu một hơi, An Sơ Hạ bình phục tâm tình nói: “Em không có trách anh, anh lúc ấy không có ở đó, hiểu lầm cũng là bình thường.”
Nghe thấy An Sơ Hạ nói không trách mình, Hàn Thất Lục thử đưa đôi mắt hướng về phía An Sơ Hạ thăm dò, trong đôi mắt kia trong suốt như nước, thật sự là không nói dối. Cô thật sự không trách anh.
“Có một việc, tôi muốn hỏi cô một chút.” Hàn Thất Lục không biết vì sao, giờ phút này trong lòng đột nhiên lại trở nên căng thẳng, trong lòng bàn tay đều đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
An Sơ Hạ cũng không nói gì, chờ Hàn Thất Lục hỏi tiếp, chỉ là cô có thể đoán được Hàn Thất Lục muốn hỏi cái gì.
“Bọn họ nói, mấy tháng trước khi tôi mất trí nhớ, người tôi yêu là cô.” Nói tới đây, Hàn Thất Lục lại rất bình tĩnh: “Thật sự là như vậy sao?”
– – người anh yêu là cô, sự thật là như vậy sao?
An Sơ Hạ cười khổ một cái, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, cô trước kia không nghĩ tới, rằng sẽ có một ngày Hàn Thất Lục sẽ hỏi cô rằng người anh yêu có phải là cô hay không.
“Đúng là vậy.” An Sơ Hạ vẫn cười, nụ cười vô cùng thống khổ, mà lại kiên cường dị thường, khiến cho Hàn Thất Lục có một cảm giác khó chịu đến thở không nổi.
Hàn Thất Lục bối rối dời tầm mắt, cúi đầu nói: “Vậy thì lúc nói cô là em gái của tôi, vì sao cô lại không nói.”
“Nếu nói thì anh sẽ tin sao?” An Sơ Hạ lắc lắc đầu nói: “Hơn nữa cho tới bây giờ, em chưa bao giờ nói chúng ta là anh em. Cám ơn anh đã tới thăm em, em mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Thấy khuôn mặt An Sơ Hạ hiện lên sự mỏi mệt, sắc mặt cũng khó coi, Hàn Thất Lục đành phải đứng lên, đi đến bên giường bên, hạ giường xuống, để cho An Sơ Hạ ngủ thoải mái một chút. Sau khi đêm giường tới, Hàn Thất Lục đưa tay vịn đầu giường nói: “Cũng không biết nên bồi thường cô như thế nào, nhưng cô cũng biết, hiện tại bên cạnh tôi đã có Mạn Quỳ rồi.”
Ý của anh là An Sơ Hạ cô, không cần cố gắng phải không?
An Sơ Hạ trở mình đi nói: “Em biết.”
“Tôi đi ra ngoài đây, cô nghỉ ngơi cho khỏe.” Hàn Thất Lục nói xong, bước ra khỏi phòng bệnh, nghe được âm thanh đóng cửa, khoé mắt An Sơ Hạ chảy ra một vệt nước mắt. Cô sợ khóc thành tiếng sẽ bị người nghe được, vội vàng dụng chăn che miệng lại, cô sẽ không ảo tưởng, cô sẽ không làm gì, cô chỉ có thể chờ đợi, ngoài chờ đợi ra, thì chỉ có sự im lặng làm bạn.
Có thể là không dự đoán được Hàn Thất Lục lại ngồi vào phía trước, Khương Viên Viên phụng phịu nói: “Ngồi phía sau đi, mẹ không muốn thấy mặt con.”
“Mẹ ăn nhầm phải hỏa dược đấy hả?” Hàn Thất Lục thật muốn nổi khí tức giận, nhưng đối tượng là Khương Viên Viên, anh chỉ có thể cố gắng áp chế nộ khí ở trong bụng, mở cửa xe ngồi xuống ghế sau.
Không muốn nhìn thấy mặt anh, lại bảo anh ngồi ở phía sau, như vậy có gì khác nhau sao? Hàn Thất Lục ở trong lòng tự hỏi.
Hai người đi trên đường không nói gì, chỉ đơn giản là lái xe về đến Hàn gia.
Người hầu mở cửa xe sau đó hai người bước xuống, Khương Viên Viên một bên hướng đại sảnh đi đến, một bên mở miệng nói: “Mẹ muốn xác nhận lại một chuyện rất đơn giản.”
Rất đơn giản vẫn còn chạy thật xa về nhà làm cái gì? Hàn Thất Lục thở dài, từ bệnh viện về đến Hàn gia, các loại đèn xanh đèn đỏ đi một chút lại phải dừng lại chờ đèn đỏ hơn nửa giờ, hiện tại giá xăng dầu đang tăng lợi hại, tiền xe đi nãy giờ hẳn đã đủ hai ly coffee đắt tiền rồi.
Vừa đi vào lầu một phòng khách, tầm mắt Hàn Thất Lục lập tức liền rơi vào bức tường trắng tinh. Nếu nhớ không lầm mà nói, bên kia vốn là trống trơn, cái gì cũng không có, mà hiện tại, cư nhiên treo một tấm ảnh được phóng to đến choáng ngợp. Tấm ảnh chụp kia cư nhiên là anh cùng An Sơ Hạ hôn môi.
Trên ảnh chụp mái tóc anh cũng giống hiện tại là màu tóc nâu, chỉ là so với hiện tại thì ngắn hơn một chút, khả dĩ xác định ảnh chụp là lúc anh chưa mất đi trí nhớ. Ảnh chụp cực kỳ tự nhiên, không có một chút giả tạo, điều này đã đủ để chứng tỏ trước đây quả thật là anh rất thích An Sơ Hạ.
Bởi vì dựa theo tính cách của anh, tuyệt đối không có khả năng đi hôn môi một cô gái mà mình không thích, cho dù là có người tác động cũng không có khả năng.
Mà trên tấm hình chụp chính mình kia, căn bản là không có một điểm nào bày tỏ sự chán ghét từ cô gái. Nhưng đúng là trí nhớ của anh đối với mấy tháng trước kia nhất thời đều không có gì.
Khương Viên Viên mới từ phòng sáng tác của bà, cầm lấy máy tính mở máy, đưa mắt nhìn Hàn Thất Lục đang chăm chú ngắm nhìn ảnh ở trên bức tường treo rất nhiều ảnh: “Nhìn đủ chưa?”
Khương Viên Viên thu liễm nỗi lòng, ngồi lên trên ghế sofa, bắt chéo chân: “Kia là ảnh chụp đã treo ở đấy được mấy tháng, là được sự đồng ý của con mới treo lên.”
Nghe Khương Viên Viên nói xong, trên mặt Hàn Thất Lục hiện lên một tia kinh ngạc. Anh thích An Sơ Hạ đến mức này ư?
Nghĩ tới đây, trong nắt Hàn Thất Lục có một linh quang chớp lóe, nếu đến trên tường đều có bằng chứng chứng tỏ anh thân mật với An Sơ Hạ, vậy trong di động cũng khẳng định có hình của hai người họ. Mà kia điện thoại di động phải có mật khẩu, người khác vào không tài mở được.
“Cô vào phòng mang di động xuống đây cho tôi.” Hàn Thất Lục tùy tiện sai một người giúp việc đi lên lấy điện thoại, còn mình bước tới trước mặt Khương Viên Viên nói: “Hiện tại có thể nói, chuyện mẹ muốn xác nhận là gì.”
Khương Viên Viên tay cầm máy tính thật chặt, nói: “Đối với những việc trước kia, con một chút ít cũng không nhớ rõ à?”
“Đối với trí nhớ của mấy tháng trước, con sau cùng nhớ rõ, là bố con suýt chút nữa gặp chuyện không may. Giống như lần mẹ An Sơ Hạ cứu bố.” Hàn Thất Lục thành thật nói.
Ý tứ liền là vừa lúc quên Sơ Hạ xuất hiện, Khương Viên Viên thở dài: “Mẹ muốn biết chính xác, quan hệ hiện tại giữa con với Hướng Mạn Quỳ là gì?”