Nam nhân đôi mắt hiện lên vui sướng, cũng không chờ An Sơ Hạ trả lời lại, anh ta xoay người bỏ chạy xuống xe.
An Sơ Hạ một đầu mờ mịt, chính mình còn đang không hiểu chuyện gì, lại thấy phía trước chiếc xe kia cửa lại mở, từ trên xe bước xuống một người nhìn rất quen. Tuy cảm thấy được cực kỳ nhìn quen mắt, nhưng cô nghĩ thế nào cũng không thể nào nghĩ ra người này là ai.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc, âm thanh vang đầy xe, tiếp theo đúng là một tiếng to:” Chị dâu!”
Chị dâu? An Sơ Hạ thần kinh căng thẳng, giống như đã từng bị người nào đó gọi qua như vậy. Chống lại cặp mắt tràn ngập vui sướng, An Sơ Hạ mí mắt nhảy lên xấu hổ, khóe miệng nói: “Xin hỏi… Anh là gọi tôi phải không?”
“Đương nhiên! Đương nhiên là gọi chị dâu rồi!” Nam nhân mập mạp tiến lên vài bước, bỗng nhiên trở nên uể oải: “Chị dâu! Chị không nhớ rõ em sao?”
Đây đều là… Cái gì cùng cái gì?
Gặp An Sơ Hạ vốn dĩ ngốc nghếch, tên mập mạp kia bởi vì kich động mà trở nên có chút vặn vẹo, làm cho người ta nhìn không khỏi bật cười.
“Này, tên mập kia, lão đại nhà tôi biết anh sao? Nếu không biết không cần gọi bậy! Có nghe hay không?” Manh Tiểu Nam đứng lên, vạn phần khó chịu. Xem tình huống này tên mập này khẳng định là không biết Hàn Thất Lục, nếu tên mập gọi lão đại là chị dâu, chỉ có thể thuyết minh… đại ca của tên mập này là một người khác hoàn toàn.
Lại nhìn mặt Hàn Thất Lục, hiển nhiên cũng cùng một dạng với Manh Tiểu Nam, cực kì khó chịu.
“Chị dâu, chị thật sự không nhớ rõ em sao? Em là Đại Hổ mà, Đại Hổ!”
Tên mập nói những lời này nhắc nhở An Sơ Hạ, trí nhớ giống bị mở ra đập nước một dạng chạy vội về.
— “Cô và lão đại chúng ta là quan hệ gì? Cô là chị dâu sao? Chị dâu, chị dâu, em là Đại Hổ!!!”
— “Lão Đại, anh đã học được cách thương hoa tiếc ngọc sao?”
— “Lúc này đi sao chị dâu?”
“À! Là anh!” An Sơ Hạ mặt mày buông lỏng, đứng dậy: “Thật xấu hổ, vừa rồi nhất thời không nhớ ra. Bất quá, tôi thực sự không phải chị dâu anh, đều là hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Đại Hổ méo lệch phía dưới: “Không tồn tại hiểu lầm như vậy. Được rồi, chị dâu, chị mau theo em đi đi!”
Tiếng nói vừa dứt, Đại Hổ tiến lên vài bước liền kéo cổ tay An Sơ Hạ, một giây sau, Hàn Thất Lục kéo lại cánh tay bên kia của An Sơ Hạ: “Khoan đã.”
Sắc mặt khinh khỉnh nói hai chữ, nhưng là làm cho người ta không tự giác run rẩy. Đại Hổ quay đầu nhìn về phía người vừa nói, vừa rồi vì vui quá không để ý đến nam sinh bên cạnh. Không, không thể xưng là nam sinh, bởi vì đôi mắt anh có dày đặc, cùng tuổi này anh không phù hợp sát khí. Mặt anh hình dáng căng thẳng, con mắt tối đen nhìn chằm chằm chính mình. Đây là kiểu nam nhân khí thế khổng lồ như lão đại.
Đại Hổ cũng không phải đơn giản, tự nhiên cũng sẽ không bị khí thế này của Hàn Thất Lục liền dọa chết. Sắc mặt anh ta nói từng chữ từng câu: “Ha, bỏ tay anh ra, nếu không cũng đừng trách tôi không khách khí với anh!”
Đại Hổ nói chuyện thanh âm vốn là vang, một câu nói này được người bên trong xe đã nhịn không được muốn che lỗ tai.
“Tiểu tử thối, dám đối với Thất Lục thiếu gia không tôn kính!” Nam nhân kia thiếu kiên nhẫn đứng lên, đúng là mới vừa đứng lên thì đã bị Đại Hổ cho trở về trên chỗ ngồi.
“Không được ầm ĩ! Tất cả mọi người là bằng hữu.” An Sơ Hạ vội vàng đảm đương vai trò người hoà giải, bỏ tay hai người đang lôi kéo tay cô nói: “Đại Hổ, thật xấu hổ, bạn học của ta đều có vẻ dễ dàng kich động. Anh tìm tôi tới cùng có chuyện gì?”