cả đêm không có ngủ ngon. Lăn qua lộn lại rất nhiều lần, không biết sao lại thế này, mặt vẫn ủng hồng, cả mặt cư nóng cả lên. Ngay cả lổ tai đều cảm thấy thực nóng. Không nhớ là ai đã từng nói với cô, nếu lỗ tai nóng lên thì lúc đó trong lòng đang nhớ tới người nào đó.
Là Hàn Thất Lục phải không? Kết quả không có lời giải đáp khiến cô trằn trọc mãi cho đến rạng sáng mới mơ mơ màng màng ngủ.
Bảy giờ sáng, Hàn Thất Lục mặc một cái áo sơmi kẻ carô màu lam nhạt và màu đỏ sậm cùng với chiếc quần jean từ trên lầu đi xuống. Vừa đi vừa ngáp, còn vài bước nữa là hết cầu thang Hàn Thất Lục quát.
“Gì đây! Là người nào không hiểu chuyệnđem thứ này đặt ở nơi này?!” Hàn Thất Lục mặt lửa giận bừng bừng, mang theo ánh mắt ủ rũ giờ phút này còn thêm lửa giận hừng hực.
“Thực xin lỗi thiếu gia! Tôi hiện tại liền ôm đi!” Người hầu vô tội, chạy lại đem hai bồn quân tử lan* Phải biết rằng, ở phía dưới một tầng cầu thang lầu đều bày đặt này hai bồn quân tử lan a! Chính là chúng nó hôm nay vận khí không tốt, gặp phải Hàn Thất Lục mà thôi!
(*) Quân tử lan là gì Hạ không hiểu.
“Thất Lục a, sáng sớm đừng có mà mới ngủ dậy liền phát giận!” Khương Viên Viên cầm một cái mâm nhỏ, tại phòng bếp đi tới. Trên mâm có hai ly sữa.
Hàn Thất Lục hừ lạnh một tiếng, không có nói gì tiếp. Nhìn chung quanh phòng khách một vòng, chần chờ ngồi xuống bàn ăn. Thừa dịp Khương Viên Viên đang còn đang còn bận dọn cơm, hắn liếc xuống nói: “An Sơ Hạ cô ta, không có ở trong bếp sao?”
“Ai tên là ‘ An Sơ Hạ cô ta’? Con bé chính là con gái yêu quý của mẹ tiểu Sơ Hạ!!” Khương Viên Viên lần đầu tiên bất mãn như vậy mà chửi ầm lên một câu, lúc này mới được hồi đáp: “Không có ở phòng bếp, giống như…… Còn chưa có xuống dưới. Trước kia cô ấy dậy bọn sớm hơn cả bọn tôi.”
“Đầu heo kia tối hôm qua làm kẻ trộm, chơi trò chơi suốt đêm?” Hàn Thất Lục ngữ khí mang chút trào phúng, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười. Nhìn kỹ trong lời nói còn có thể phát hiện trong mắt hăn mang theo chút sủng nịch.
Nhưng là nghe hắn vừa nói như vậy, Khương Viên Viên không vui. Bảo bối của bà tiểu Sơ Hạ sao có thể so với heo chứ?! Không đúng không đúng, heo sao có thể so với bảo bối tiẻu Sơ Hạ của bà?
Hai tay chống nạnh, chăng chua mà nói: “Con thỏ nhỏ, thằng nhãi con nhà ngươi đang nói tiểu Sơ Hạ nhà chúng ta là heo sao? Ngươi là hôm nay tâm tình không tốt cho nên muốn muốn tìm đến cái chết phải không?”
“Tốt lắm tốt lắm, coi như con chưa nói gì.” Hàn Thất Lục dứt khoát đứng lên: “Con đi kêu em ấy rời giường.”
Hắn cũng không muốn sáng sớm cùng với lão yêu bà bà cãi nhau, sẽ giảm thọ! Năm sáu bước dài bước được hơn mười bậc thang, tâm trạng hắn bình thường đi tới cửa phòng của An Sơ Hạ. Thử đưa tay mở cửa thử, cư nhiên không mở được ra!
“Gì đây! Này đầu heo sao cư nhiên khóa cửa!” Hắn cau mày, một bàn tay đút túi quần, tay kia không kiên nhẫn gõ cửa liên hồi: “An Sơ Hạ, con lợn chết nhanh ra mở cửa cho tôi, nếu không tôi liền phá cửa!!!”
Đang ngủ say, An Sơ Hạ còn đang đánh cờ cùng chu công OO~ chu công đại nhân ngài tài nghệ thật cao siêu ~
“……” Một trận gió lạnh thổi qua. Hàn Thất Lục cắn chặt răng, không có nói nhiều, lui về phía sau vài bước, đột nhiên bước xa một cái về phía trước.
-Bùm!!!!!
Một tiếng nổ, cửa đã bị phá!
“Tiếng đông gì vậy? Sao lại thế này?!!!” An Sơ Hạ không hiểu vấn đề gì cả, vẻ mặt mê man nhìn xung quanh.