“Cậu đây là Hàn thiếu gia? Tôi là Nam Cung Tử Phi, hân hạnh.” Lại nhìn Nam Cung Tử Phi, vẻ mặt ôn nhu, trầm tĩnh, không hề kich động hay hoảng hốt. Nhìn vào mắt của anh ta, người khác vĩnh viễn không thể hiểu anh ta suy nghĩ cái gì.
Hàn Thất Lục lại đánh giá anh ta thêm vài lần, ánh mắt không có một chút thân mật. Đến sau cùng, dời tầm mắt, dùng lực kéo lấy tay An Sơ Hạ, đem cô ôm vào trong lòng.
“Anh mới tới sao?” Hàn Thất Lục hơi chút chợt nhíu mày: “Chắc anh chưa biết nhỉ? An Sơ Hạ là người phụ nữ của tôi, về sau phiền anh tận lực cách xa cô ấy một chút.”
Nghe lời nói bá đạo tuyên thệ từ đỉnh đầu truyền đến của Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trợn trừng mắt.
Tên ngu ngốc này tới cùng là đang muốn làm gì?!
Muốn tránh thoát khỏi tay của Hàn Thất Lục, nhưng bất luận dùng lực như thế nào, tay anh đều đã không nhúc nhích tí nào. Sau cùng, cô đành phải xấu hổ nhìn Nam Cung Tử Phi cười gượng. Rõ là… muốn đuổi người ta về!
“Xin hỏi.” Nam Cung Tử Phi cũng không phải nhíu mày, khí thế không có chút nào giảm bởi Hàn Thất Lục: “Cô ấy đã cưới anh rồi sao?”
Ýtứ hàm xúc trong lời nói kia không cần phải nói Hàn Thất Lục cũng có thể hiểu. Ánh mắt của anh lạnh dần. Liền ở lúc giữa không khí hai người lạnh tới cực điểm, Tiêu Minh Lạc cùng Lăng Hàn Vũ đúng lúc xuất hiện. Hai người rõ ràng là vừa đến, vừa thấy Hàn Thất Lục cùng Nam Cung Tử Phi đứng chung một chỗ liền bỗng nhiên có cảm giác không ổn.
“Thất Lục.” Tiêu Minh Lạc trên mặt sáng lạn cười: “Cậu đưa tiểu Sơ Hạ đi ăn một chút gì đi, tiểu Sơ Hạ vừa thấy liền là đói bụng!”
Dứt lời, Hàn Thất Lục đẩy An Sơ Hạ cùng rời khỏi.
Phía sau Nam Cung Tử Phi xuất hiện một người, bộ dạng cũng không xuất chúng, nhưng ánh mắt này vừa thấy liền khiến người cảm thấy lạnh run. Hắn thấp giọng nói câu: “Lão Đại, bây giờ còn không phải lúc gây xung đột với tên đó đâu.”
Đôi mắt Nam Cung Tử Phi giật giật, tầm mắt kia rơi vào trên người Lăng Hàn Vũ. Lăng Hàn Vũ lúc này cũng đánh giá Nam Cung Tử Phi, thấy anh nhìn qua, đúng lúc thu hồi ánh mắt, ảm đạm cười: “Xấu hổ quá, Thất Lục cậu ta là một người như vậy, đối với ai cũng đều nói chuyện như thế. Vị bạn học này không nên tức giận.”
“Lão đại của chúng tôi tất nhiên sẽ không tức giận.” Đứng ở phía sau Nam Cung Tử Phi nhếch miệng cười, đôi mắt cũng không có ý cười rõ rang, chỉ là bắt đầu nổi lên vài tia máu.
“Như vậy là tốt nhất, nếu có cái gì không thích ứng được ở trường học, cứ tới tìm tôi.” Lăng Hàn Vũ thoáng gật gật đầu, xoay người rời khỏi. Anh tự nhiên là thấy được trong mắt người kia cất giấu sát ý. Nếu không phải Tiêu Minh Lạc đột nhiên lái xe vọt tới nhà anh nói ra đại sự, dạ tiệc đêm nay cậu ta là hẳn không tới.
Đi đến tìm Hàn Thất Lục, vừa mới đi vào, anh liền nghe thấy An Sơ Hạ đang lớn tiếng với Hàn Thất Lục.
“Cầu xin anh về sau làm việc gì thì nên suy nghĩ một chút có được hay không? Cũng không nên dọa người!” An Sơ Hạ khẩn căng cau mày, hiển nhiên là không hài lòng.
Hàn Thất Lục không nói lời nào, đem hai tay bỏ vào ở trong túi quần, dựa lưng vào tường nhìn ngoài cửa sổ, làm như không có nghe thấy giọng nói.An Sơ Hạ
“Tiểu Sơ Hạ, cô cũng thật là ồn ào quá đi?” Tiêu Minh Lạc cười hoà giải, gặp Lăng Hàn Vũ sắc mặt không tốt đi tới, tiện để cho Lăng Hàn Vũ dẫn theo An Sơ Hạ đi uống nước. Sau khi An Sơ Hạ rời khỏi, tất cả âm nhạc đều tắt đi, không gian lâm vào tĩnh mịch.