Tiêu Minh Lạc sắc mặt hơi đổi một chút, ngược lại nở nụ cười: “Anh, anh đây là đang trêu em chơi đó sao?”
Bước chân khẽ dời, Tiêu Minh Uyên tiến lên một bước, đưa tay tháo xuống tóc trên đầu. Không nghĩ tới, mái tóc kia của anh lại là đồ giả, khi tóc giả được lấy xuống, chỉ còn lại cái đầu trọc lốc. Tiêu Minh Lạc trong lòng căng thẳng, môi giật giật, dĩ nhiên nói không ra một câu.
Tiêu Minh Uyên trên mặt còn mang theo bất đắc dĩ cười nói: “Anh đây hai mươi mấy năm qua, một mực đố kị cậu. Đố kị cậu dựa vào cái gì có thể được hưởng quyền thừa kế. Đến bây giờ, anh mới hiểu được, kỳ thực lòng của cậu…. So với cái gì cũng trong sáng hơn. Đại khái vì thế mà trưởng bối đều cưng chiều cậu.”
“Anh…” Tiêu Minh Lạc lắc đầu, một giọt lệ lăn trên khuôn mặt hoàn mỹ.
” Bác sĩ nói thời gian của anh không còn nhiều lắm, anh chỉ là hi vọng, có thể đối với anh, cậu luôn cố ý nhường anh. Anh nói một câu ‘xin lỗi ‘. Cậu sẽ tha thứ cho anh sao? Minh Lạc?” Trên mặt của ann còn mang theo ý cười, nhưng cũng hàm chứa nước mắt.
Đã từng bị quyền thế hoàn toàn che mắt, đến bây giờ anh rốt cục có thể buông lỏng tất cả. Nếu như đây là vận mệnh, như vậy ai cũng không thể tránh, càng không thể quở trách gì. Chỉ có thể trách chính mình.
“Anh!” Tiêu Minh Lạc tiến lên, ôm chặt lấy Tiêu Minh Uyên. Anh ta chưa bao giờ cùng anh trai mình gần nhau thế này.
Thời gian trôi qua đều rất nhanh….
Bên trong một chiếc xe Bentley màu đen.
“Quả nhiên Sơ Hạ là xinh đẹp nhất!” Khương Viên Viên hài lòng nhìn trang phục mình chuẩn bị cho An Sơ Hạ, đôi mắt vốn rất to hiện tại trang điểm càng thêm xinh đẹp, dạ phục xanh lục nổi bật. Trên cổ là một chuỗi vòng cổ bạch kim sáng lấp lánh phối hợp với chiếc váy càng cao quý hơn.
Khương Viên Viên không nhịn được cứ ngắm đến mê mẩn.
“Mẹ, con nói không cần quá sang trọng mà!” Cô đúng là rất bình tĩnh, tuy rằng soi gương rất kinh ngạc không biết dùng ngôn ngữ nào để diễn tả người trong gương chính là mình.
“Mẹ nói chính là nói thật mà!” Khương Viên Viên vừa nói, xe ngừng lại.
Hai người xuống xe, khi đến địa điểm tổ chức dạ hội, trên đường đều bày ra thảm trải nền màu đỏ. Nỗ lực không nhìn những ánh mắt hừng hực kia, An Sơ Hạ theo Khương Viên Viên mãi cho đến sàn nhảy.
“Phu nhân, người có thể tới thật là vinh hạnh.” Hiệu trưởng bắt tay cùng Khương Viên Viên, hàn huyên vài câu rồi chuyển ánh mắt sang An Sơ Hạ.
“Không biết mấy ngày trước báo đăng có phải là thật hay không? Qua báo chí nói thiếu phu nhân tương lai của Hàn thị là một vị khác, mà không phải….”
“Những lời kia đều là sai trái. Hàn gia chúng tôi, chỉ có một thiếu phu nhân là An Sơ Hạ.” Khương Viên Viên nhanh chóng đánh gãy lời hiệu trưởng: “Chênh lêch thời gian không nhiều lắm chứ? Tôi nói đọc diễn văn xong phải trở về, trong nhà còn có chút chuyện.”
“Như vậy, xin mời i….” Hiệu trưởng tự nhiên không dám nói thêm cái gì, mang theo Khương Viên Viên đi tới trung tâm sàn nhảy. Ánh đèn được điều chỉnh đến sáng nhất, rất nhanh, hội trường ầm ĩ rất nhanh yên tĩnh lại.
“Các vị đồng học, chào mọi người, tôi là người làm việc ở học viện Tư Đế Lan…”
Khương Viên Viên cầm micro, ung dung giới thiệu chính mình. Dáng vẻ này với khi ở Hàn gia hoàn toàn như hai người khác nhau, An Sơ Hạ ở phía dưới cơ hồ xem đến nỗi mắt choáng váng.
“Sơ Hạ.” Âm thanh Nam Cung Tử Phi truyền tới.