Cô theo bản năng mà mau lôi kéo tay Nam Cung Tử Phi muốn lên xe, đột nhiên Nam Cung Tử Phi rút tay khỏi tay cô.
Kinh ngạc nhìn về phía Nam Cung Tử Phi, thần sắc của anh ta phức tạp. Lại nhìn taxi, đã bị người khác cướp mất.
“Xin lỗi.” Nam Cung Tử Phi con ngươi vụt qua một tia xin lỗi: ” Tôi… Không quen người khác chạm vào..”
Ý của những lời này…bình thường cũng không có người nào chạm anh ta sao? Anh ta là… Người ngoài hành tinh à? An Sơ Hạ lúng túng gãi gãi sau gáy nói câu ‘không sao’ rồi hai người trầm mặc chờ xe.
Trong lúc đó An Sơ Hạ không ngừng đánh giá Nam Cung Tử Phi. Nói tóm lại, cô thật sự cảm thấy Nam Cung Tử Phi người này…rất thần kỳ. Lần thứ nhất nhìn thấy anh ta thì cả người là máu, ở trước mặt cô nói máu không phải của anh. Không phải của anh ta thì đó chính là của người khác….
Nhưng lần thứ hai, anh ta ngồi xe sang trọng tới gặp mặt cô, nói xe kia không phải mượn. Không phải mượn thì đó chính là xe của anh ta. Nhưng là rõ ràng lần đầu gặp, anh tới tiền taxi đều không trả nổi.
Lần thứ ba gặp mặt, anh ta lại cùng cô học tại một trường trung học.
Nam Cung Tử Phi….cũng thật là bí ẩn nha!
Cảm thán, một chiếc taxi trống lại đến, hai người lúc này mới lên xe. An Sơ Hạ dẫn anh ta đến học viện Tư Đế Lan bằng cửa sau trường rồi an tâm trở về Hàn gia. Trong lúc đó Nam Cung Tử không nói một lời, chỉ là cuối cùng khi anh ta xuống xe nói một câu cảm tạ.
Sân quần vợt…. Hai người tướng mạo tương tự nhau mồ hôi đầm đìa. Hai người đã đánh mấy trăm hiệp đấu, nhưng là một chút cũng không phân thắng bại được.
Một bên điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tiêu Minh Lạc phân tâm, tennis vừa vặn bắn trúng trán của anh, bị lực đàn hồi trên đất liền lăn xuống mấy lần.
“Em thua.” Tiêu Minh Lạc ném quả bóng trong tay, trong nụ cười tràn đầy bất đắc dĩ.
“Không, là do cậu phân tâm.” Tiêu Minh Uyên lắc đầu một cái, cũng ném vợt tennis xuống. Thấy thế, Tiêu Minh Lạc đi tới ghế tựa, cầm điện thoại di động lên ấn nút nhận cuộc gọi.
Thanh âm của An Sơ Hạ rõ ràng từ di động truyền đến: “Chuyện của anh tôi đã giúp anh làm xong. Tôi đã giúp anh nên anh phải đáp ứng tôi một chuyện, hiện tại tôi nghĩ ra rồi. Thực hiện lời hứa đi.”
Tiêu Minh Lạc liếc nhìn Tiêu Minh Uyên, anh ta đang uống nước khoáng. Thu hồi ánh mắt, anh nhếch miệng nói: “Muốn tôi thỏa mãn cô sao?”
“Cút! Thoả mãn cái mẹ anh!” An Sơ Hạ tức đến nổ phổi: “Nói thật, tôi muốn anh giúp tôi điều tra một người. Gọi là Nam Cung Tử Phi thì phải. Chính là người tôi tiếp đón. Tôi cảm thấy anh ta rất thần bí!”
“Tôi nói, tiểu Sơ Hạ. Cô không phải là vì học sinh chuyển trường đó quá tuấn tú mà ngốc hả? Thất Lục nếu như biết cô đang muốn điều tra nam nhân khác, cậu ta sẽ vô cùng tức giận!” Tiêu Minh Lạc nói qua, Tiêu Minh Uyên đưa nước khoáng tới, ngửa đầu uống một hớp lớn.
“Anh đến cùng có giúp tôi hay không?” An Sơ Hạ hiển nhiên là tức giận rồi.
Tiêu Minh Lạc cũng không trêu cô nữa, cười mỉm nói: “Được, buổi tối gặp mặt tôi sẽ báo cáo.”
Cúp điện thoại, anh ta nhìn thấy anh mình như có điều suy nghĩ. Vừa muốn nói chút gì, lại nghe thấy Tiêu Minh Uyên nói….