Anh cầm điện thoại di động đặt ở bên tai, lông mày nhíu lại, làm ra vẻ không thích: “Tiêu Minh Lạc, cậu tính làm gì?”
Nghe được đầu bên kia điện thoại lại truyền đến âm thanh lạnh lẽo của Hàn Thất Lục, Tiêu Minh Lạc giật mình. Nhưng da mặt dày như anh ta, rất nhanh đã bình tĩnh cười đùa: “Không có không có, tôi cái gì cũng không muốn làm. Chỉ là nhắc nhở cậu cùng Sơ Hạ, không nên quên dự dạ hội buổi tối nha. Cứ như vậy, bye bye……”
Di động truyền đến âm thanh “Tít tít tít ”
Hàn Thất Lục lúc này mới đem điện thoại di động đưa trả lại cho cô, môi giật giật, vừa vung lên, cửa phòng làm việc lại đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Anh cao giọng nói: “Vào đi.”
Thư kí lúc này mới mở cửa phòng làm việc, cúi đầu cung kính nói: “Tổng giám đốc, chúng ta lần này hợp tác thuận buồm xuôi gió, công ty đối tác vừa gọi điện cho phía lễ tân. Nói là hi vọng giám đốc có thể đi ký hợp đồng bây giờ.”
“Bây giờ?” Hàn Thất Lục như có như không nhìn An Sơ Hạ một chút. Thuận buồm xuôi gió đơn đặt hàng với công ty kia cũng không dễ dàng, nhưng thời gian…..Nếu như hiện tại đi ký kết, nhanh nhất cũng phải sau khi dạ hội bắt đầu được một giờ mới xong.
Đang do dự, một bên An Sơ Hạ đã mở miệng: ” Anh còn không mau đi ký hợp đồng, anh lo lắng làm gì? Em ngồi xe về Hàn gia được rồi, lễ phục thì Viên tỷ đã nói em giúp anh chuẩn bị xong, anh nắm chắc thời gian trở về là được.”
Không chờ Hàn Thất Lục nói cái gì nữa, cô liền nhấc chân đi. Vừa bước ra ba bước, tay đã bị nắm chặt kéo lại. Vừa vặn đối diện với môi Hàn Thất Lục.
“Anh sẽ mau chóng qua, nếu như lúc mới bắt đầu dạ hội cảm thấy căng thẳng, có thể chơi cùng bọn Hàn Vũ.” Sau khi dặn dò vài câu, anh còn không quên cúi người hôn gò má An Sơ Hạ một cái. Nhìn sang một bên thấy thư ký mặt đầy ước ao.
Tổng giám đốc xưa nay đều là một dáng vẻ lạnh băng, rất hiếm thấy biểu dương người khác, cũng là một bộ mặt như bài poker, hiện tại lại đối với vị tiểu thư Sơ Hạ này ôn nhu như thế. Thực sự khiến cô hâm mộ muốn chết.
“Em biết rồi.” An Sơ Hạ cảm thấy mặt mình nóng lên, xoay người rời đi.
Nhìn chằm chằm cửa phòng tự động đóng lại, anh nhấc chân đi về phía trước vài bước: “Chuẩn bị hợp đồng đi, tôi lập tức trở về.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Thư kí Hương phục hồi tinh thần lại, khẩn trương cúi mình, nghiêng đầu. Lần thứ hai đứng thẳng lên, trước mắt đã không có bóng dáng Hàn Thất Lục. Chắc là đi tiễn vị tiểu thư kia. Thực sự là một người đàn ông chu đáo….
An Sơ Hạ một mình đi tới cửa thang máy, nhìn vào bảng ” Tổng giám đốc chuyên dụng”, cô nhếch khóe miệng. Cũng không muốn ngồi nữa, nếu không vị tiểu thư lễ tân kia sẽ giết chết cô?
“Leng keng!” Một tiếng chuông vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra. Chân trước vừa mới đi vào cửa thang máy, Hàn Thất Lục cũng cùng vào. Nhìn mặt anh nửa cười nửa không, An Sơ Hạ một trận kinh ngạc. “Anh vào để làm gì? Không phải có thang máy chuyên dụng sao?”
“Anh tiễn em.” Anh tự nhiên kéo vai phải An Sơ Hạ, thuận lợi nhấn lầu một, cửa thang máy chậm rãi đóng, thang máy vững vàng mà đi xuống.
“Không ngờ, anh còn rất lợi hại.” Cô nhếch khóe miệng, giọng nói mang chút trào phúng: “Lại còn có thang máy chuyên dụng.”
Hàn Thất Lục trầm mặc, không hiểu cô có ý gì. Đang muốn mở miệng hỏi, chỉ nghe được An Sơ Hạ có nề nếp nói: “Hơn nữa người khác cũng không thể đi vào, vào sẽ gặp vận rủi lớn.”