Tầm mắt xuống chút nữa, Hướng Mạn Quỳ này mặc một bộ quần áo trong màu đỏ, phía dưới là một cái váy đen ngắn cùng tất tơ tằm. Nhưng mà cổ áo hé mở, cô tinh mắt còn thấy hai nút buộc tung ra. Lúc này mới để ý tóc cô ta cũng lộn xộn.
“Là Sơ Hạ tiểu thư?.” Hướng Mạn Quỳ sửa lại quần áo một chút, tô son màu đỏ tươi, móng tay che che chỗ cúc áo rơi, nhưng càng gây cho người ta sự chú ý. An Sơ Hạ biết, Hướng Mạn Quỳ cố ý muốn chọc tức cô.
“Thật khéo.” Cô điềm đạm nở nụ cười, trong nụ cười không có chứa chút tức giận hay thương tâm nào. Cô từ trước đến giờ rất giỏi che giấu tâm tình của mình.
Thấy cô trên mặt vẻ không hiểu, Hướng Mạn Quỳ hình như có chút mất hứng, nhưng vẫn cười đến ôn hoà: “Đến gặp Thất Lục?”
Một tiếng gọi Thất Lục này khiến An Sơ Hạ không thở nổi, không dễ dàng ổn định lại, cô hé miệng mỉm cười cứng đờ, nói một câu:” Cô đến Trung Quốc khi nào?”
“Một tiếng trước.” Hướng Mạn Quỳ vuốt trán: “Thất Lục đang tắm, cô có thể chờ.”
Ngay sau đó, truyền đến âm thanh giày cao gót của Hướng Mạn Quỳ.
“Hóa ra là bạn của tổng giám đốc.” Thư ký thấy Hướng Mạn Quỳ rời đi, lúc này mới mỉm cười nói: “Thất lễ rồi, mời cô vào. Cô cần uống gì không?”
Âm thanh của thư kí đúng lúc kéo hồn An Sơ Hạ trở về, An Sơ Hạ lễ phép lắc đầu một cái: “À….không cần đâu.”
Dứt lời, bước chân cứng đờ đi vào. Văn phòng tổng giám đốc rất lớn, rất rộng rãi, bên trong còn có một cánh cửa, trên cửa treo một tấm bảng, trên đó viết vài chữ vàng rực rỡ: “Phòng nghỉ của tổng giám đốc.”
Ma xui quỷ khiến, cô lén lén lút lút đi tới cửa phòng, ghé tai vào trên cửa nghe. Bên trong truyền đến tiếng nước rất nhỏ, căn phòng này cách âm quả thật không tốt. Cô cau mày, bỗng dưng thấy được trên bàn làm việc của Hàn Thất Lục đã có sẵn bữa trưa sang trọng. Cúi đầu liếc nhìn ” Bữa trưa tình yêu ” trong tay cô, trong đầu lại hiện ra dáng vẻ lộn xộn của Hướng Mạn Quỳ, cô không nhịn được cười lạnh một tiếng.
Liền ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao phải cười gằn. Đang chuẩn bị muốn đi, cũng vừa mới bước ra được ba, bốn bước thì bị một sức mạnh to lớn kéo lại. Ngay sau đó, cả người đều bị kéo vào một cái ôm quen thuộc.
Cái ôm này có vẻ nóng bỏng, hơn nữa còn ẩm ướt…
“Đến đây khi nào?” Hàn Thất Lục đem cằm dựa lên trên đỉnh đầu cô, thanh âm ôn hoà nghe rất thoải mái.
An Sơ Hạ nhăn lông mày lại, cắn răng một cái, đẩy ra: “Vừa tới.”
Thấy tầm mắt Hàn Thất Lục rơi vào trên tay mình, cô thẳng thắn đem hộp cơm màu đỏ sẵm này đặt trên bàn. Sức mạnh có chút lớn, hộp cơm va chạm vào mặt đất liền phát ra âm thanh không nhỏ.
“Đừng hiểu lầm, là Tiêu Minh Lạc bắt tôi đem tới, nói là anh chết đói rồi. Tôi lại tốt bụng quá độ.” Dừng một chút, cô lại chuẩn bị muốn đi, nhưng vẫn dễ dàng bị Hàn Thất Lục lôi trở lại. Vừa vặn đối diện với khuôn mặt đang mỉm cười của Hàn Thất Lục.
“Nhìn xem, bà xã của anh đang ghen.”